Giao hàng hạm đội đầu tiên
Lâm Nông Thành
- Bây giờ Quận Chúa thì tin chưa? Rời khỏi ta chỗ này a, Quận Chúa không làm mồi cho cá thì có lỗi với Hầu gia tên tuổi.
Lâm Thiên liếc mắt nhìn xem cả người thất thần mà ngồi rạp trên sàn nhà Triệu Vĩnh An.
Chuyện là buổi sáng Lâm Thiên thì để cho Triệu Vĩnh An dẫn theo một số hộ vệ, người hầu lên thuyền trở về Thủy Dương huyện thành.
Sau khi đưa người cho Thủy quân của Huyện thành, người của hắn liền rút đi.
Kết quả là còn chưa đi được bao xa, mới không đến 2 km thì thuyền của Vĩnh An Quận Chúa đã xảy ra chiến đấu, quay đầu lại gần thì đã thấy chiếc thuyền bốc cháy dữ dội....
Vĩnh An Quận Chúa là do người của Lâm Thiên từ dưới sông vớt lên. Kèm theo còn có một số người hầu nữa
Sau khi dò hỏi từ mấy người hầu thì biết được Thủy quân Huyện thành bỗng nhiên ra tay chém giết. Quận Chúa nhân lúc hỗn loạn nhảy khỏi thuyền cho lên mới sống sót...
Thủy quân Huyện thành giết người, đốt thuyền rồi bỏ đi...
- Không phải là người còn chưa có chết sao? Sống sót sau kiếp nạn... Là phượng hoàng thì sẽ dục hoả trùng sinh...
- Quận Chúa a...
- Sau này người liền an ổn sống ở nơi này tốt lắm. Địa bàn của ta không ai nhúng tay vào được.
- Đợi cho ta mạnh rồi, liền đánh Thủy Dương huyện thành, bắt lấy Hầu gia trút giận cho Quận Chúa.
- Người tới...
- Đại nhân!
- Chăm sóc Quận Chúa cho tốt. Chủ của các ngươi mới vừa thoát chết trở về, các ngươi cũng không biết an ủi động viên một chút.
Từ trên ghế đứng dậy, Lâm Thiên bước đi tới trước mặt Vĩnh An Quận Chúa, thở dài nói
- Quận Chúa mau chóng sốc lại tinh thần a. Cứ như thế này, người khác lại nghĩ ta làm gì vô lễ, bắt nạt Quận Chúa....
-....
- Đợi có cơ hội ta sẽ giúp Quận Chúa đi hỏi Hầu gia. Chắc hẳn chuyện này không liên quan gì đến Hầu gia...
-...
- Được rồi. Ngày khác ta lại đến thăm Quận Chúa.
Dứt lời, Lâm Thiên cất bước rời khỏi.
...
Lâm Gia Thành
- Đại nhân về rồi... Thuộc hạ vừa định đi tìm đại nhân.
Lâm Thiên vừa bước ra khỏi truyền tống trận đã bắt gặp Mã An ở bên cạnh chờ.
- Có chuyện gì sao?
Hiện tại vẫn duy trì chế độ thay quân liên tục giữa các thành trì. Lần này đến lượt Mã An cùng Sư đoàn 1 đóng quân ở Lâm Gia Thành.
- Không phải đã nói hôm nay đến nhà thuộc hạ uống rượu sao? Trương Long Triệu Hổ hai người đều đang chờ...
- Các ngươi rảnh rỗi quá a? Uống rượu đều đến sớm như vậy.
- Đại nhân, bây giờ đều 6 giờ rồi a. Đã đến giờ tan tầm.
Mã An chỉ chỉ hướng xa mặt trời đã nhanh khuất ở đường chân trời.
Tan tầm từ ngữ này Mã An học từ chỗ Lâm Thiên. Chính là nói hết giờ làm việc...
Cảm thấy rất thuận tai cho lên Mã An đều dùng từ này.
- Mùa Hạ a. Nắng đến tận tối
Hơi cảm thán một câu. Lâm Thiên khoác tay lên vai Mã An, cười nói
- Đi a. Chúng ta đi uống rượu.
Bởi vì Mã An cùng Sư đoàn 1 phải đóng quân ở nơi khác. Cho lên mỗi lần thay quân mấy người đều tận dụng thời gian nghỉ để hội họp tụ tập.
....
Nhân khẩu bạo tăng là cần không ít thời gian ổn định tiêu hoá.
Giống như Lâm Gia Thành tình huống hiện tại.
Lâm Gia Thành nhìn chung là ổn định, thế nhưng còn rất nhiều chỗ cần bổ sung tăng thêm.
Như nhân tài của các nghề nghiệp chẳng hạn.
Có rất nhiều nghề nghiệp không theo kịp nhân số tăng mạnh.
Đây là nhân tài lỗ hổng.
Lâm Gia Thành ngoại trừ bộ phận hành chính vốn luôn ở trong tình trạng quá sức ra, tiêu biểu còn có dịch vụ y tế.
Bộ Y Tế Bộ trưởng lão Tống cứ cách mấy ngày lại đến than phiền với Lâm Thiên.
Trước kia đặt ra tiêu chuẩn mỗi 2000 người thì phải có 1 thầy thuốc cùng 2 dược đồng.
Tiêu chuẩn này để cho Bộ Y Tế bây giờ kêu trời than đất không ngừng.
Lâm Thiên đối với chuyện này cũng là vô cùng bất đắc dĩ.
Dược đồng còn dễ nói, nhưng thầy thuốc thì cần bồi dưỡng thời gian không ngắn.
Lấy Lâm Gia Thành chương trình học tập, không mất 2 năm thời gian là không thể nào đưa ra được thầy thuốc đủ tiêu chuẩn.
Nội bộ lãnh địa tạm thời là không thể lấy đâu ra được thầy thuốc. Lâm Thiên đương nhiên phải phóng tầm mắt ra bên ngoài lãnh địa.
Nam Dương huyện thành không cần nói.
Nơi này bị hắn móc sạch một lần. Nhân tài trung cấp trở lên đều moi đi.
Nghe nói Địch Phong huyện lệnh có dựa vào gia tộc mà đưa về một ít. Thế nhưng Lâm Thiên cũng lại không thể thò tay vào.
Thủy Dương huyện thành cũng không được.
Lâm Dương huyện thành... Nơi này có thể thử xem. Bất quá cũng không có hy vọng móc được số lượng lớn.
Ngoại trừ Huyện thành xung quanh, Lâm Thiên cũng chú ý đến Bạch thị thương hội.
Chỉ là Bạch thị thương hội đã từ rất lâu không còn bán nhân tài, nhân khẩu. Mãi đến hơn nửa tháng trước đó mới đánh tiếng về một nhóm nha hoàn cực phẩm... Chỗ này không trông cậy vào được.
Dựa vào Bạch Linh Linh thương đội mà liên hệ với Thái Bình Đạo...
Chỗ này là có thể. Nhưng mà Lâm Thiên không yên tâm với người mà Thái Bình Đạo đưa đến.
Mặc dù nhóm thợ thủ công trước đó đang làm việc ở Lâm Thủy Thành vẫn luôn rất an phận. Thế nhưng hắn vẫn là không yên tâm.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có Lâm Dương huyện thành là có thể. Ừm... Cùng với nhờ cậy Nam Cung Ngọc Diệp lưu ý ở Thanh Quận bên kia.
Nghĩ đến cũng đã xấp xỉ 3 tháng từ ngày nhận đơn hàng chế tạo 2 chi Thủy quân đầy biên... Lâm Thiên thì cho người đến Lâm Dương huyện thành thông báo cho vị kia Dương tiên sinh.
Bởi vì số lượng thợ thủ công tăng lên, xưởng đóng thuyền số lượng cũng tăng theo. Thành ra sản xuất thuyền cũng được nhiều hơn.
Trước đó một chi Thủy quân đầy biên đã sản xuất xong.
Bởi vì trước thời hạn cùng với phải sản xuất thuyền chiến thêm cho Thủy quân của mình, cho lên Lâm Thiên cũng không vội giao hàng.
Hiện tại vừa dịp tới Lâm Dương huyện thành, cũng sớm giao hàng cho mọi người cùng vui vẻ.
Về phần thông báo trước cho Dương tiên sinh... Đương nhiên là muốn hắn báo lên a. Chuẩn bị tiền bạc.
Có bài học ở Thủy Dương huyện thành, bây giờ hắn cũng không dám ghi nợ các loại.
Đã đặt hàng thì phải đưa trước đặt cọc. Giao hàng ngày phải tiền trao cháo múc. Hai bên sòng phẳng với nhau.
....
Những ngày cuối cùng của mùa Hè cũng đến. Thời tiết bắt đầu dịu mát hơn không ít.
Vào buổi sáng một ngày, một chi hạm đội đầy biên gồm một trăm chiếc chiến đủ các loại ra khỏi Lâm Nông Thành. Đi hướng Lâm Dương huyện thành.
Hạm đội đầy biên gồm có 1 chiếc Lâu thuyền. 70 chiếc thuyền chiến các loại. Còn lại là thuyền nhỏ trinh sát cùng với thuyền vận tải.
Để khắc phục tình trạng không có những vùng nước sâu ven sông, thật lâu trước đó Lâm Thiên đã đồng ý với việc tự mình tạo ra vùng nước sâu bên trong lãnh địa.
Cụ thể là có thể đào sâu tạo thành những hố sâu cỡ lớn bên cạnh dòng nước. Sau khi đào hố đủ sâu thì phá hủy chỗ đất còn lại, để cho nước tràn vào...
Mặc dù vẫn phải đối mặt với nguy hiểm khi đào đất bên dưới mặt nước. Thế nhưng cách này đã giảm bớt nhiều nhất nguy hiểm có thể.
Chỉ cần đào một khoảng nhỏ rộng 3 dài 10m liền có thể kết nối hố sâu với dòng nước.
Phương pháp này Lâm Thiên bản thân cũng không dám bày ra. Mà là do Bộ Xây Dựng nhóm người tự mình nghĩ ra. Có phần tương tự với cách đào kênh mương...
Đội thuyền khổng lồ xuôi dòng lại ngược dòng. Mấy giờ đồng hồ sau đó cũng di chuyển được đến Lâm Dương huyện thành chỗ dòng sông.
Bởi vì đã có hẹn trước, cho lên khi đội thuyền vừa đến chỗ bến thuyền mà Lâm Dương huyện thành mới xây dựng thì đã thấy Dương tiên sinh chờ sẵn.
Lâm Dương huyện thành hiện tại phát triển khá tốt. Ít nhất là hướng đường thủy.
Trước đây Lâm Dương huyện thành chỉ có một cái bến thuyền dạng nhỏ. Bây giờ thì đã xây dựng được một cái bến thuyền cỡ lớn.
Lâm Thiên cùng Dương tiên sinh gặp nhau trên bờ. Hai bên chào hỏi vài câu rồi vào việc.
Đối với chuyện giao hàng sớm hơn hợp đồng, Dương tiên sinh là khen ngợi không dứt miệng. Cũng chuyển thành ý của gia tộc bên kia...
Công việc kiểm tra bàn giao cũng không gặp bất cứ trở ngại nào.
Mặc dù Lâm Thiên vẫn duy trì truyền thống ăn bớt, đánh tráo nguyên vật liệu. Thế nhưng đều là ở những chỗ khuất, không nhìn thấy được.
Sau khi kiểm đếm đủ tiền bạc. Lâm Thiên nghĩ nghĩ thì ngỏ lời với Dương tiên sinh về chuyện thầy thuốc.
Lâm Dương huyện thành chỗ này, nói chuyện với Huyện lệnh chỉ sợ cũng không khác biệt nhiều so với nói chuyện cùng Dương tiên sinh.
Tất nhiên, ngỏ lời cũng không phải là xin không mà là trả tiền đàng hoàng. Giá cả đưa ra cũng không thấp...
Mà để cho Lâm Thiên có chút kinh ngạc là Dương tiên sinh vậy mà một lời thì đồng ý.
Đến nỗi số lượng thì không chắc chắn được.
Gặp được Dương tiên sinh khẳng khái như vậy, Lâm Thiên cũng không ngượng ngùng mà làm tới. Hỏi luôn thợ thủ công các nghành nghề nếu như có thể.
Số lượng không hạn chế, càng nhiều càng tốt. Điều kiện duy nhất là cấp bậc phải chuyên nghiệp trở lên.
Đăng bởi | ĐinhChiểu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |