Cực phẩm nha hoàn tới tay
Lâm Gia Thành
Nhà khách bên bến thuyền
- Lâm Thành chủ, lần này vốn là không tranh được người cho ngài. Thế nhưng ai biết phút cuối lại có mấy cái gia tộc đặt hàng trước bất ngờ đổi ý. Cho lên may mắn không phụ kỳ vọng.
Trong phòng, Bạch Dương cười híp mắt nhìn xem Lâm Thiên.
- 30 người sao... Thực sự cảm tạ Bạch lão bản. Bạch lão bản vất vả rồi.
Lâm Thiên nhìn xem trước mắt xếp thành hàng 30 người nha hoàn cực phẩm xinh đẹp. Trong lòng không khỏi vui mừng
- Phủ Thành chủ đã chuẩn bị một phần quà mọn, một hồi đưa tới xem như cảm tạ Bạch lão bản.
- Lâm Thành chủ khách khí.
Bạch Dương cười tươi rói mà nói
- Thành chủ là khách hàng lớn của cửa hàng chúng ta. Chúng ta tự nhiên là phải tranh thủ hết sức có thể cho Thành chủ.
Lâm Thiên rất hào sảng. Mỗi một đơn mua bán thành công đều có lễ vật cho Bạch Dương. Lễ vật nặng nhẹ tùy theo đơn hàng, lần nào cũng có. Chưa từng có ngoại lệ...
Bởi vậy cho nên Bạch Dương đối với Lâm Thiên là một lần so với một lần nhiệt tình.
Nhiều thứ không bán ở cửa hàng Huyện thành nhưng là Bạch Dương vẫn nghe ngóng mà báo cho Lâm Thiên.
- Bạch lão bản, nhân tiện đây ta cũng muốn tăng thêm mua sắm số lượng một số thứ...
Hiện tại xây dựng, các công xưởng số lượng cũng tăng mạnh. Này làm cho mức độ tiêu hao tài nguyên tăng cao. Thêm vào đó Lâm Thiên muốn dự trữ thêm tài nguyên nhiều hơn. Cho lên ngỏ ý muốn tăng thêm số lượng tài nguyên mua sắm.
Trong này trọng điểm là quặng sắt, các loại thân gỗ quý lớn.
Bạch Dương nghe xong việc Lâm Thiên muốn tăng cường mậu dịch, tự nhiên là mười phần vui lòng đồng ý. Đồng thời trong lòng cũng thêm một lần đánh giá cao tiềm lực mua sắm của nơi khỉ ho cò gáy này.
Nói thật, bây giờ cửa hàng chi nhánh Thủy Dương huyện thành kinh doanh mua bán giá trị đều đã vượt lên trở thành tốp đầu trong số những cửa hàng kinh doanh trong các Huyện thành của Bạch thị thương hội. Bạch Dương cũng bởi vì chuyện này mà có thêm không ít phúc lợi.
Mà Lâm Thiên xem như là khách hàng lớn nhất của cửa hàng, Bạch Dương tự nhiên là có bao nhiêu lòng dạ đều đưa hết ra.
....
Bạch Dương ở lại không lâu thì rời đi. Trước khi đi cũng là vô cùng khéo léo từ chối Lâm Thiên mời tiệc rượu.
Người đi, trong phòng cũng chỉ còn lại Lâm Thiên, 2 người cực phẩm nha hoàn cũ cùng 30 người cực phẩm nha hoàn mới.
Liếc mắt nhìn nhóm nha hoàn mới, Lâm Thiên hướng về phía 2 người nha hoàn cũ của mình vẫy vẫy tay
- Ai muốn hoạt động gân cốt một chút không?
Hai người nha hoàn nhìn nhau rồi lại nhìn Lâm Thiên, gật gật đầu.
Đi theo hầu hạ Lâm Thiên là vô cùng nhàn hạ. Mỗi ngày giống nhau, cơ bản là không có nguy hiểm gì. Này để cho các nàng lâu ngày không được động võ...
- Chỉ cần một người a.
Nói, Lâm Thiên vươn tay kéo một người nha hoàn vào trong lòng của mình.
- Tùy ý chọn một người trong số các nàng rồi đánh một trận. Không dùng vũ khí.
Người nha hoàn còn lại nghe vậy thì hưng phấn gật đầu. Hành lễ rồi xoay người đi tới chỗ 30 người nha hoàn mới đang xếp hàng.
Thời đại này hành lễ... Là nam thì là chắp tay khom người. Là nữ thì hai tay để ngang hông, hơi nhún người xuống. Cơ bản là như vậy.
Có thể là bởi vì không được chọn. Bị Lâm Thiên kéo vào trong ngực nha hoàn hơi hơi xụ mặt mà ngẩng đầu nhìn xem hắn. Đôi mắt đẹp long la long lanh.
Lâm Thiên thấy vậy thì mỉm cười nhéo nhéo má của nàng
- Đánh nhau có gì tốt a. Ngồi trong ngực đại nhân không tốt sao?
Nha hoàn cũ đi tới đi lui trước mặt nhóm nha hoàn mới. Sau đó chọn ra một người...
Rất nhanh, hai người liền đánh nhau.
Thêm 30 người cực phẩm nha hoàn mới. Lâm Thiên bây giờ đã sở hữu tổng cộng 50 người.
Đây là một con số không nhỏ.
Phủ Thành chủ bây giờ đã có trăm người. Lần này thêm 30 người nữa, không biết còn đủ phòng ngủ hay không.
Trong nhà, ở trước mặt của Lâm Thiên 2 người nha hoàn cũ mới đánh nhau có thể nói là vô cùng kịch liệt. Thế nhưng cũng không kém phần đẹp mắt.
Người công ta thủ, người tới ta lùi...
Không thể không nói, Bạch thị thương hội huấn luyện ra người vẫn luôn tốt. Bất kể trong thời buổi nào.
Hai người giao thủ ước chừng 5 phút. Nha hoàn mới mặc dù dần dần bị áp đảo, thế nhưng cũng không có muốn thua dấu hiệu.
Lại qua mấy phút, một người nha hoàn từ ngoài cửa đi vào
- Đại nhân, Vĩnh An Quận Chúa muốn gặp...
Gật đầu, Lâm Thiên hướng về phía còn đang đánh nhau 2 người nha hoàn hô ngừng.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên má người nha hoàn trong ngực của mình, nhẹ giọng nói
- Đem mấy giấy tờ trả cho bọn họ.
Khi nói chuyện, bàn tay không biết từ khi nào luồn vào trong vạt áo của nữ nha hoàn cũng rụt lại.
- Giấy bán thân trả cho các ngươi a. Các ngươi từ giờ phút này liền là người của Phủ Thành chủ.
- Mỗi ngày làm việc, mỗi tháng trả lương... Sau này có nhiều tiền rồi, gặp người mình thích thì có thể kết hôn sinh con...
Nhẹ giọng nói cùng nhóm nha hoàn mới sau Lâm Thiên lại nhìn xem mấy người nha hoàn cũ
- Các nàng mới đến. Quy củ các thứ các ngươi những người cũ này liền nói cho các nàng.
- Dạ!
- Ngoan.
....
Lâm Nông Thành
- Trong nhà công việc bề bộn, để cho Quận Chúa chờ lâu....
Lâm Thiên tới Lâm Nông Thành, vào trong chỗ nhà ở của Vĩnh An Quận Chúa thì đã thấy nàng đứng ở ngoài sân.
- Lâm Huyện Uý hôm nay lại hiểu lễ nghĩa như vậy, Vĩnh An thật sự là không quen.
Vốn đang đưa lưng về phía Lâm Thiên thì Triệu Vĩnh An đột nhiên quay người lại, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười xán lạn.
Nụ cười này rất đẹp.
Trên khuôn mặt, trong nụ cười của nàng còn như bao hàm một loại kỳ lạ cảm xúc. Để cho người đối diện không hiểu thấu mà cảm thấy nhẹ nhõm.
Giống như hiểu ra điều gì, Lâm Thiên quan sát nàng từ đầu đến chân một lần rồi mở miệng cười hỏi
- Mới có mấy ngày không gặp, Quận Chúa đã vội vã muốn gặp ta... Không phải là vì nhớ ta a?
Có thể là đã quen thuộc hơn một chút. Từ lần trước đó Lâm Thiên cũng không còn xưng tại hạ.
Mà Triệu Vĩnh An nghe nói như vậy thì khanh khách cười lên. Nàng liếc mắt nhìn hắn, đáp
- Xem ra Lâm Huyện Uý hôm nay không phải chỉ hiểu lễ nghĩa. Nói chuyện cũng là chủ động như vậy... Vĩnh An sợ hãi.
- Sau lần tạm biệt trước đó, ta đối với Quận Chúa đều là ngày nhớ đêm mong. Ừm... Cơm quên ăn, ngủ thiếu giấc loại kia. Hiện tại một lần nữa nhìn thấy Quận Chúa, trong lòng quá đỗi xúc động.... Nếu có mạo phạm đến, vẫn mong Quận Chúa đừng trách.
Nghe Lâm Thiên nói như vậy, Triệu Vĩnh An không nhịn được mà cong môi trừng mắt.
Nếu như biểu lộ không phải là cười cợt, giọng nói không phải đầy trêu ghẹo, nàng nghe đều có chút ý nghĩ Lâm Thiên đối với nàng nhiều yêu thích.
- Lâm Huyện Uý quả thực là khiến cho Vĩnh An lạnh lẽo cả người.
- Quận Chúa lạnh? Nếu như Quận Chúa không ngại, ta có thể sưởi ấm cho người a.
- Huyện Uý... Có thể doạ chết Vĩnh An.
- Không nghĩ đến Quận Chúa là người như vậy. Thực sự là... Nông cạn.
- Lâm Thiên... Ngươi có biết chính mình nói chuyện.... rất dễ chọc người ta chém chết hay không?
- Chậc chậc... Còn Quận Chúa đâu, khí dưỡng thật kém.
- Ta....
Triệu Vĩnh An là nói không lại Lâm Thiên. Chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên.
Từ nhỏ học đủ lễ nghi lễ nghĩa, đủ loại quy tắc quy định nàng tự nhiên là nói không lại được không quản lễ nghĩa, không quan tâm mặt mũi , không biết liêm sỉ hắn.
Nàng phát hiện Lâm Thiên giống như đặc biệt thích chọc tức nàng. Dăm ba câu liền khiến cho nàng tức giận, quên đi bản thân tu dưỡng. Mà hắn thì nhiều hứng thú nhìn xem.
Dạng này rất có khả năng là muốn tạo ấn tượng đặc biệt.
Đương nhiên, ý nghĩ này có thể là nhiều phần thật nếu như nàng không biết rõ ràng việc hắn không ngại đưa nàng đi tìm cha mẹ đã qua đời.
Truyện Võng Du Địa Cầu Lãnh Chúa tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | ĐinhChiểu |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 17 |