Sàng nỏ báo hỏng
1 tháng sau khi bắt đầu cải cách, Lâm Thiên đúng hẹn xuất tiền trả lương cho mọi người trong Trấn.
Trong Trấn mọi người bởi vậy mà hò hét vang trời, vui mừng một mảnh. Riêng chỉ có Lâm Thiên bản thân là buồn rầu buồn rầu.
Các địa sản trong Trấn bây giờ vẫn là chưa thể bán ra được. Mọi người còn chưa có đủ tiền mua sắm.
Hàng ngày buôn bán lương thực, các vật tư thiết yếu cũng không có thu lại được bao nhiêu. Cuối tháng cộng dồn lại đều không đủ một phần đã xuất ra tiền lương...
Mặc dù Mộ Nam từ thật lâu trước đã tính toán ra con số đại khái phải chi trả mỗi tháng... Thế nhưng đến khi thật chi trả rồi, Lâm Thiên mới đau lòng không thôi.
May mắn hắn đã chuẩn bị rất nhiều tiền tài từ trước. Thêm vào đó là mỗi tháng mấy lần bổ sung tài chính từ việc buôn bán vũ khí trang bị.
Nếu như không có chuẩn bị sẵn cùng nguồn tài chính lớn thu vào, chỉ sợ tháng đầu tiên trả lương Lâm Thiên đã phá sản. Lâm gia Trấn cải cách thất bại các loại chuyện...
Sau khi trả lương cho toàn bộ Trấn nhỏ tháng đầu tiên, Lâm Thiên có hỏi Mộ Nam số lượng tài nguyên trong Trấn.
Tiền bạc trước mắt đối với Lâm gia Trấn là không quá đáng lo.
Các loại tài nguyên trong kho cũng là dư giả ngoại trừ vật liệu đá.
Vì xây dựng tường thành, mấy kho hàng chứa vật liệu đá đã nhanh trống rỗng.
Mặc dù đã xây dựng thêm mấy cái mỏ khai thác đá bên kia sông, lại tăng thêm nhân thủ vận chuyển... Thế nhưng là quãng đường vận chuyển xa lắm, lại thêm nâng lên hạ xuống, lên thuyền sang sông... Khiến cho tốc độ vận chuyển càng thêm chậm chạp.
Tính đến bây giờ tường thành đã xây dựng được nửa tháng.
Bởi vì bản vẽ chỉ là huyện thành tường thành, cho lên đội ngũ kiến trúc sư chuyên nghiệp trong Trấn đều có thể chỉ huy xây dựng.
Đám kiến trúc sư chia nhau ra, mỗi người chỉ huy xây dựng một bộ phận, thêm vào đó là Lâm Thiên co lại quy mô tường thành... Thành ra tiến độ xây dựng cực nhanh.
Nửa tháng thời gian đã hoàn thành 1/3 công trình.
Tường thành quy mô nói là co lại nhưng thật ra vẫn rất lớn.
Tường thành không chỉ bao phủ toàn bộ kiến trúc của Lâm gia Trấn, còn bao phủ cả một diện tích đất trống rất rộng nữa.
Diện tích đất trống ước chừng gấp đôi diện tích đất có kiến trúc của Lâm gia Trấn.
Mà xây dựng tường thành đương nhiên là phải lấy phòng Trấn trưởng làm trung tâm nhất, lại đo đạc bành ra bốn phía...
.....
Huyện thành Nam Dương
- Nha, Mộ hội trưởng hôm nay lại dùng vàng chi trả? Tiên Nữ Hội mới tìm được mỏ vàng?
Nhìn xem trên xe ngựa mấy cái rương vàng lớn, Lâm Thiên cười cười vung tay bộp một cái tát lên mông của Mộ Vũ Uyển.
Vốn đang kiểm tra sàng nỏ cùng máy ném đá Mộ Vũ Uyển giật mình nghoảnh lại, trừng trừng mắt
- Cái gì mỏ vàng a. Đây là một cái chức năng của thư ký trấn nhỏ. Có thể đem 100 lượng bạc đổi thành 1 lượng vàng...
- Tiên Nữ Hội thăng cấp lên Trấn nhỏ rồi?
- Tiên Nữ Hội là mọi người cùng chơi đùa, làm sao có thể dồn hết nhân khẩu của các thành viên khác vào một nhà thôn trang...
- Vậy...
- Có đại bang hội ở hiện thực mua chuộc được một nhóm thành viên... Để cho bọn họ đem nhân khẩu đưa hết ra. Có thêm nhiều nhân khẩu, đại bản doanh của bang hội này liền thăng cấp lên Trấn nhỏ rồi. Trước đó đấu giá sàng nỏ cùng máy ném đá là bang hội này cầm xuống. Chúng ta cũng mới được biết thư ký có chức năng này sau khi đến giao hàng thu tiền...
Mộ Vũ Uyển giảng giải cho Lâm Thiên.
Đến nỗi vừa rồi bị đánh cái mông chuyện nàng tự nhiên không để ý.
Kỳ thực không phải là không để ý mà là nàng quen rồi.
Trong một lần giao dịch, nàng nhất thời nói sai... Cái mông liền bị đánh mấy lần.
Hỗn đản này sau đó giống như nghiện rồi. Mỗi lần gặp mặt đều tìm sơ hở mà đánh cái mông của nàng.
1 lần, 2 lần... Dần dần nàng đều quen.
- Đúng, sàng nỏ của ngươi là thế nào? Cỗ nào cũng chỉ bắn được trên dưới trăm mũi tên liền báo hỏng...
- Ta làm sao biết a. Có thể độ bền chỉ có như vậy.
Lâm Thiên mặt không đỏ tim không đập nhanh mà đáp.
Bắn đi trên dưới trăm mũi tên sàng nỏ đã báo hỏng...
Có thể thế nào a... Bình thường vật liệu chế tạo.... Chất lượng kém sàng nỏ...
Có thể bắn được trên dưới trăm mũi tên mới báo hỏng đã là may mắn lắm rồi.
Lâm Thiên trước đó còn nghĩ chỉ bắn ra được trên dưới 50 mũi tên thôi đâu....
Mà nghe Lâm Thiên nói như vậy, Mộ Vũ Uyển cũng gật gật đầu. Nàng chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Trước đó mấy công hội tìm nàng nói chuyện này, nàng cũng trả lời giống như Lâm Thiên.
Sàng nỏ bắn trăm mũi tên mới báo hỏng, các bang hội cũng là không thể vì chuyện này mà làm khó nàng được.
Dù sao cũng đã bắn đi cả trăm mũi tên mà không phải là 1-2 mũi.
Bằng sắt đao chém nhiều còn mòn thì nói gì đến làm bằng gỗ sàng nỏ.
- Máy ném đá ngươi nhớ nói với người mua kích thước viên đá a. Tham lam tăng kích thước, gãy cần ta thế nhưng là không chịu trách nhiệm.
Lâm Thiên lời nói để cho Mộ Vũ Uyển bĩu bĩu môi
- Ta đều ghi giấy dán vào máy ném đá, bọn họ không đọc mà loạn dùng, hỏng rồi ráng chịu.
Trước đó có một cái bang hội giống như Lâm Thiên nói, sử dụng viên đá lớn hơn kích thước quy định. Kết quả là gãy cần....
Vì chuyện này mà Mộ Vũ Uyển tốn không ít nước bọt cùng bang hội kia cãi lộn. Còn bị chọc tức không nhẹ...
Sau đó nàng dứt khoát ghi rõ ràng vào giấy, dán lên máy ném đá rồi mới bán đi....
- Đúng rồi , 100 thớt vải còn lại tạm thời ta chưa thể giao hàng.
- Chuyện gì xảy ra?
- Có một cái bang hội đặt hàng. Ta muốn trước giao cho bọn họ.
- Mộ hội trưởng, chúng ta mong manh tình hữu nghị có thể vì trăm thớt vải này mà nứt vỡ a
- Ca, ngươi cũng phải để cho ta kiếm mối làm ăn chứ... Xưởng vải của ta đến bây giờ sản xuất ra bao nhiêu đều bị ngươi thu mua.
- Ngươi lại cũng không thu mua trọn đời a. Còn trăm thớt nữa là kết thúc hợp đồng... Ta nếu như ai hỏi cũng từ chối bán, sau khi kết thúc hợp đồng với ngươi thì vải của ta biết bán cho ai a?
- Mộ hội trưởng... Ngươi cũng đừng kéo quá lâu đó.
Nghĩ nghĩ, Lâm Thiên vẫn là không tính toán với Mộ Vũ Uyển chuyện này.
Dù sao Lâm gia Trấn mỗi tháng cũng không tiêu hao bao nhiêu vải vóc.
Trăm thớt vải đổi con tằm giống đến bây giờ cũng còn hơn một nửa, không nói đến đã mua thêm mấy trăm thớt vải nữa.
Nói đến vải, trong Trấn xưởng nuôi tằm dệt vải cũng không có đơn giản giống như Lâm Thiên suy nghĩ.
Con tằm là sẽ không ra tơ cả năm liên tục mà chỉ ra tơ vào nhất định mùa vụ thời gian...
Vì chuyện này mà Lâm Thiên phải cất kho không ít tơ lụa của thủy tặc nhờ bán đi giúp.
May mắn thủy tặc nhờ bán đi tơ lụa xong thì lấy tiền đó mua lương thực các loại vật tư mà không phải là muốn bạc. Thành ra Lâm Thiên liền tận dụng dùng lương thực, dầu muối... Sẵn có để trao đổi.
Nhắc tới muối, thứ này thực sự là rất đắt. Còn là triều đình độc quyền phân phối.
Chỗ tiệm lương thực Bạch Mãi là có bán ra bản vẽ xưởng làm muối. Thế nhưng là không có nước biển, xưởng làm muối làm gì dùng?
Cũng không thể hoà muối vào nước sông rồi lại lấy nước đó làm muối a...
Dương Châu là cũng có mặt giáp biển, thế nhưng có trời mới biết phải đi bao nhiêu lâu mới đến được chỗ biển.
Kiểm tra xong sàng nỏ cùng máy ném đá, Mộ Vũ Uyển đi tới bên cạnh, dùng vai nhẹ đẩy đẩy cánh tay của Lâm Thiên
- Này.. Ngươi sau này vận chuyển hàng hóa vào trong thành được sao?
- Mơ a... Đã nói Mộ hội trưởng bao thầu việc này.
Lâm Thiên mới không làm chuyện này.
Đừng nhìn từ đây vào trong thành chỉ cách gần 1km... Quãng đường này dù ngắn thế nhưng là rất tốn bạc.
Lớn như vậy sàng nỏ cùng máy ném đá, như thế nào ngụy trang vào thành được a?
Không ngụy trang được thì phải bỏ không ít bạc ra đút lót cho đám lính canh gác ở cổng...
Cũng không thèm để ý Mộ Vũ Uyển lảm nhảm, khi thấy kiểm đếm bạc hộ vệ gật gật đầu sau Lâm Thiên liền đi. Để lại Mộ Vũ Uyển tức giận dậm dậm chân.
....
Trở về đến Lâm gia Trấn, Lâm Thiên liền nhận được tin thủy tặc đến cửa
- Lâm Trấn trưởng, cuối cùng cũng gặp được ngươi.
Lâm Thiên vừa tới bến thuyền thì đã thấy thủy trại đại trại chủ cùng mấy tên thủy tặc đang đứng chờ.
- Đại trại chủ, lần này không hẹn mà đến, không biết là có chuyện gì?
- Lâm Trấn trưởng, không phải là chuyện lần trước nói sao? Ngươi suy nghĩ suy nghĩ tốt chưa?
Lần trước nói chuyện?
Lâm Thiên nghĩ nghĩ một chút thì nhớ đến. Ước chừng 20 ngày trước trong một lần giao dịch vị này đại trại chủ ngỏ ý muốn mua sàng nỏ.
- Đại trại chủ, bán là có thể bán. Bất quá ngươi cũng biết đồ chơi này bình thường là rất khó mua được đấy. Ta cũng là may mắn mua được vài cỗ, giá cao đến vài ngàn lượng bạc 1 cỗ...
- Sàng nỏ thứ đồ này quý giá ta đương nhiên biết rõ. Lâm Trấn trưởng, ngươi báo giá rõ ràng ra a.
Đại trại chủ cười nói
- Lâm Trấn trưởng cũng đừng báo quá cao so với giá mua được thì chúng ta có thể tiếp nhận...
- Đó là tất nhiên. Ta cũng không lấy lời, chỉ lấy chút công vận chuyển...
Lâm Thiên cười cười báo giá
- Sàng nỏ kèm theo 50 mũi tên có giá 4900 lượng bạc. Đại trại chủ cho ta thêm 100 lượng bạc xem như phí vận chuyển từ xa xôi về đây...
- 5000 lượng giá là quá cao.
Đại trại chủ nhíu nhíu mày
- Lâm Trấn trưởng, giá cả không thể lại hạ xuống sao?
- Đại trại chủ, ta đều nói chỉ lấy thêm 100 lượng phí vận chuyển...
Lâm Thiên đúng là báo giá không cao.
Sàng nỏ gần đây cho Tiên Nữ Hội mấy người bán đấu giá, giá cả vẫn ở mức 4500 lượng một cỗ...
- 5000 liền 5000 lượng.
Đại trại chủ cắn răng nói
- Lâm Trấn trưởng, ta muốn 3 cỗ sàng nỏ.
- Có thể. Đại trại chủ thanh toán 1vạn5 liền có thể mang hàng về.
- Kia... Ta dùng nhân khẩu cùng tài nguyên đập vào có được hay không?
- Đương nhiên có thể. Bất quá nhân khẩu tỷ lệ giống như những giao dịch trước a. Đại trại chủ cũng đừng đem toàn lão đầu đưa cho ta...
- Đó là đương nhiên. Bất quá Lâm Trấn trưởng cũng đừng vì lần đầu tiên mà nhớ mãi như vậy. Chúng ta sau đó nhiều lần giao dịch, không phải là cả hai bên đều vui sao?
- Là lỗi của ta
Lâm Thiên cười nói
- Xem như xin lỗi, ta liền tặng cho đại trại chủ thêm 50 mũi tên. Tổng cộng là 200 mũi.
- Lâm Trấn trưởng hào sảng.
Đại trại chủ nghe vậy thì vui vẻ vui vẻ.
- Đúng, đại đương gia nếu như có vật liệu đá không dùng tới thì có thể bán lại cho ta. Bảo đảm đúng giá thị trường thu mua.
- Lâm Trấn trưởng muốn mua đá?
Đăng bởi | ĐinhChiểu |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 49 |