Trang bị xanh lá (2)
Một nam tử trẻ tuổi trong đội ngũ lên tiếng, vẻ mặt đầy trầm tư.
“Ta nghe nói ở Tân Thủ Thôn chúng ta có một người rất biến thái, mỗi lần đánh quái xong đều nhặt được đồ, hơn nữa còn toàn đồ trắng. Lúc đầu ta cũng không tin, bây giờ xem ra chính là hắn rồi.”
“? Mỗi lần đánh quái xong đều nhặt được đồ? Hơn nữa còn toàn đồ trắng?”
“Cái này mà là biến thái thôi sao? Cái này phải gọi là biến thái đến mức thần thánh!”
Những người khác nghe thấy chàng trai trẻ kia nói vậy, đều cảm thấy choáng váng.
Tại sao giữa người với người lại có chênh lệch lớn đến vậy?
Đúng lúc mọi người đang cảm thấy choáng váng, thì Lục Không đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào một con Ma Hóa Dã Cẩu trước mặt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bởi vì, vật phẩm đầu tiên trong bảng rơi đồ của con chó hoang này lại là đồ xanh lá!
【 Áo da chó hoang (Tinh xảo) 】: Giáp da, Phòng thủ +15, Nhanh nhẹn +1, yêu cầu cấp bậc: 2
Tỉ lệ rơi: 0.004%
Một chiếc giáp da cấp 2 mà lại có 15 điểm phòng thủ! Còn cao hơn cả áo giáp khóa hắn đang mặc.
Biến thái thật!
Hơn nữa, nó còn cộng thêm 1 điểm Nhanh nhẹn, đối với những nghề nghiệp thiên về Nhanh nhẹn mà nói, đây quả là một món trang bị cực phẩm giai đoạn đầu game.
Còn tỉ lệ rơi này... Người khác có đánh đến chết cũng chưa chắc nhặt được đâu nhỉ?
Lục Không nhếch miệng cười, lập tức chọn lựa nhặt áo da chó hoang.
Sau đó, hắn liền cầm đại kiếm xông tới, sợ có người cướp mất con quái này.
Mấy nhát kiếm kết liễu con Ma Hóa Dã Cẩu, một quả cầu ánh sáng màu xanh lục chậm rãi bay lên.
Những người chơi xung quanh nhìn thấy quả cầu ánh sáng màu xanh lục, tất cả đều trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Không khí xung quanh bỗng chốc im lặng như tờ.
Ngay sau đó, một chàng trai trẻ nhảy dựng lên, hai mắt đỏ ngầu.
“Mẹ kiếp!!! Đồ Lục! Là đồ Lục kìa!!!”
Những người khác cũng phản ứng lại.
Tất cả đều chạy lại, vây quanh Lục Không.
“Đại ca! Cho xem chỉ số với! Cho xem chỉ số với!”
“Đại ca, bán không? Món đồ này bán không? Ta có thể trả giá cao, trả tiền mặt luôn!”
“...”
Là người chơi cấp cao, bọn họ không như những kẻ khác, cứ thế cầu hỗ trợ cầu được cho.
Ngược lại, bọn họ muốn xem thuộc tính trước, cũng có kẻ hỏi bán hay không.
Lục Không nhìn vẻ mặt chờ mong của mọi người, cũng không giấu giếm.
Hắn dán thuộc tính của áo da chó hoang lên.
Xem xong thuộc tính, tất cả đều im lặng.
Ngay sau đó, một thiếu nữ mặc áo da buồn bã nói: “Tại sao cái trò chơi chết tiệt này lại không thể đánh cướp chứ!!”
Lục Không: “???”
Hắn im lặng nhìn thiếu nữ đang nói.
Suy nghĩ của ngươi thật nguy hiểm!
Mấy người bên cạnh cũng cười khổ không thôi.
“Nói thật, ta cũng có chút muốn cướp.”
“Thuộc tính này tốt quá, giáp da màu xám của ta mới cộng thêm 7 điểm phòng ngự, cái này gấp đôi của ta còn cộng thêm 1 điểm nhanh nhẹn! Ta khóc chết.”
“Huynh đài, huynh nói xem, bao nhiêu tiền, chúng ta mua!” Một nam tử trung niên nhìn Lục Không nói.
Lục Không lắc đầu: “Ta không dùng tiền mặt giao dịch, chỉ dùng Kim Tệ.”
Đùa sao, nếu hắn dùng tiền mặt giao dịch thì cần thẻ ngân tệ hàng.
Vậy chẳng phải là để lộ thông tin sao.
Tuy rằng máy chủ sẽ bảo vệ thông tin riêng tư cho hắn.
Nhưng hiện tại hắn vẫn chưa đủ mạnh, ở trong hiện thực, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
Trong game có thể trực tiếp dùng Kim Tệ đổi tiền, cần gì phải mạo hiểm như vậy?
Nghe được lời này, vẻ mặt nam tử trung niên đầy thất vọng.
Hắn cũng đã xem qua điều lệ, biết mình không có cách nào thuyết phục Lục Không.
“Đáng tiếc, chúng ta không có nhiều Kim Tệ như vậy.”
“Vậy thì thôi.” Lục Không nhún vai.
Bất kể bọn họ có phải là không có nhiều Kim Tệ như vậy thật không, hay bọn họ có ý đồ gì với hắn ngoài đời.
Lục Không đều không để ý.
Dù sao thì chỉ cần hắn không để lộ sơ hở là được.
Con người sống trên đời, có thể không có lòng hại người nhưng không thể không có lòng phòng người.
Còn về việc có bán trang bị này hay không?
Đương nhiên là Lục Không dự định bán.
Dù sao hắn cũng là Chiến Sĩ.
Nhanh nhẹn với hắn cũng không có ích lợi gì.
Còn về phòng ngự, hiện tại giáp xích trên người hắn cũng không tệ hơn giáp da này.
Đối với hắn mà nói nó cũng không có tác dụng lớn.
Đương nhiên bán lấy tiền là lựa chọn tốt nhất.
Hắn mở khung chat riêng, mời Liễu Cường và Vương Binh vào nhóm.
Liễu Cường và Vương Binh gần như đồng ý ngay lập tức.
Chưa đợi hai người lên tiếng, Lục Không trực tiếp gửi thông tin áo da chó hoang qua.
Liễu Cường: “?????”
Vương Binh: “??????”
Hai người đồng thời đánh ra một chuỗi dấu chấm hỏi.
Lục Không nhếch miệng cười, quả nhiên có thể đạt được hiệu quả như hắn mong muốn.
Hắn cười nói: “Ai muốn?”
Liễu Cường: “Lão đệ cho ta! Ta muốn! Bao nhiêu kim tệ ngươi cứ nói thẳng!”
Vương Binh: “Lục huynh đệ cho ta, ta cũng muốn! Ngươi cứ nói giá đi!”
Đăng bởi | Vô_Tà_Team |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 587 |