Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ nhi nô thật đáng sợ (1)

Phiên bản Dịch · 1020 chữ

Liễu Cường: “Vương Binh, giáp da này ta không thể nhường cho ngươi được! Nữ nhi của ta cần dùng!”

Đùa gì vậy, tiểu nữ nhi của hắn có chức nghiệp giáp da, trang bị giáp da tốt như vậy, đương nhiên phải cho bảo bối nữ nhi nhà hắn dùng rồi!

Liễu Cường đã chuẩn bị sẵn sàng liều mạng trả giá.

Mà thứ hắn không sợ nhất chính là đốt tiền!

Vương Binh: “Liễu huynh, nếu đã như vậy, vậy hôm nay chúng ta không còn là huynh đệ nữa, ra giá đi!”

Liễu Cường: “Hai kim tệ!”

Phòng chat lập tức chìm vào im lặng.

Một lát sau, Vương Binh chậm rãi đánh ra một dấu hỏi.

Vương Binh: “Không phải đâu, Liễu Cường, ý ngươi là sao?! Một trang bị lục sắc rách nát mà ngươi trả tới hai vạn?! Ngươi có ý gì ngươi nói đi?”

Vương Binh: “Chúng ta ra giá bình thường có được không?!”

Tuy thuộc tính của áo da chó hoang này rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là trang bị cấp 2!

Trong mắt Vương Binh, mấy ngàn đồng là đủ rồi.

Liễu Cường vừa ra giá đã là hai vạn, khiến Vương Binh cũng nghẹn họng.

Huyền Điểu Quân bọn họ có đủ tài chính thật, nhưng bọn họ có ba vạn huynh đệ đang chờ trang bị, chắc chắn không thể tiêu tiền như vậy được!

Không chỉ Vương Binh bị chấn cho ngây người, ngay cả Lục Không đang lặng lẽ theo dõi cũng ngơ ngác.

Muôn ngàn lời muốn nói, cuối cùng trong lòng Lục Không chỉ còn lại hai chữ “bá đạo”.

Kẻ có tiền thật sự khác biệt.

Ô, mà số tiền này cuối cùng sẽ rơi vào túi hắn?

Vậy thì không có gì để nói nữa.

Liễu Cường: “Vương đội trưởng, hiện tại chúng ta là đối thủ cạnh tranh, đừng nói nhảm nữa, hai kim tệ, ngươi theo hay không?”

Vương Binh: “??? Theo thế quái nào được!”

Liễu Cường: “Chỉ cần là thứ nữ nhi ta có thể dùng, cho dù là mặt trăng trên trời, ta cũng phải hái xuống, huống chi chỉ là một trang bị lục sắc? (Kèm ảnh: Hút thuốc đầy kiêu ngạo.jpg)”

Vương Binh: “...”

Hắn hoàn toàn câm nín.

Lục Không cũng không nhịn được thầm oán thán.

Nữ nhi nô thật đáng sợ.

Liễu Cường: “Lục lão đệ, thế nào?”

Lục Không: “Thành giao, đợi ta về sẽ gửi bưu kiện cho ngươi hay là ngươi tự mình đến lấy?”

Liễu Cường: “Gửi bưu kiện cho ta đi, ta sẽ trả phí.”

Lục Không: “Cường ca thật hào phóng! Cường ca uy vũ!”

Liễu Cường: “(Kèm ảnh: Cười toe toét.jpg)”

Lục Không: “Vậy thì cứ như thế đi, ta bận trước.”

Liễu Cường: “Đi đi.”

Vương Binh: “Chuồn lẹ chuồn lẹ.”

Lục Không vừa mới hoàn thành giao dịch, nam tử trung niên bên cạnh hơi do dự một chút, lại mở miệng nói:

“Huynh đệ, chúng ta thương lượng đi, bốn mươi ngân tệ! Đây là giá cao nhất chúng ta có thể trả rồi, thế nào?”

Lục Không: “...”

Sắc mặt hắn có chút kỳ quái, mở miệng nói: “Đã bán rồi.”

“Hả?” Nam tử trung niên cùng đám người đều ngẩn ra, có chút thất vọng.

Chẳng trách vừa rồi hắn không nói gì, thì ra là đang lén lút bán đồ?

Sau đó, nam tử trung niên có chút tò mò hỏi: “Không ngờ nhanh như vậy đã bán rồi? Bán được bao nhiêu tiền vậy?”

“Hai kim tệ.”

Vẻ mặt mọi người cứng đờ, trong đầu chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.

Lục Không không để ý đến những người chơi khác đang ngơ ngác.

Hắn tiếp tục hành trình cày quái của mình.

Thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người chơi lên được cấp hai, người chơi trong rừng rậm cũng nhiều hơn.

Mặc dù cấp 2 cần kinh nghiệm thăng cấp cao hơn một chút, nhưng với một người có trong tay lượng lớn thuốc trị liệu như Lục Không, hiệu suất lên cấp còn cao hơn trước.

Rất nhanh hắn đã lên tới cấp ba.

Trong khoảng thời gian này, Lục Không cũng đã quay về thôn một lần.

Bởi vì ba lô của hắn đã đầy.

Cho dù hiện tại ba lô của hắn đã có sáu mươi ô, cũng không chịu nổi việc mỗi con quái đều rơi đồ.

Trong đó có mười ba cái túi nhỏ, còn lại toàn bộ đều là trang bị màu trắng cấp hai.

Lục Không dự định quay về xử lý một chút.

Trên đường về, Lục Không liên lạc với Vương Binh và Liễu Cường, hỏi hai người có muốn không.

“... Chờ chút, ngươi nói gì cơ? Ngươi nói ngươi có bao nhiêu trang bị?” Vương Binh nhìn thấy tin nhắn của Lục Không xong, đầu óc tràn ngập dấu hỏi.

Liễu Cường cũng giống như Vương Binh, đều ngây người.

Chẳng phải chỉ mới qua có một lát thôi sao?!

Sao ngươi đã có cả một ba lô trang bị rồi?!

Trên một đồng cỏ ở phía bắc thôn, mấy tiểu đội người chơi đang đánh quái.

Những người này được huấn luyện bài bản, phối hợp vô cùng ăn ý.

Toàn bộ quá trình thậm chí bọn họ còn không hề giao tiếp với nhau một lời nào.

Lũ ma hóa dã thú hung tàn kia rơi vào trong tay bọn họ, chẳng khác nào những con cừu non chờ bị làm thịt.

Những người chơi bình thường khi nhìn thấy bọn họ đều chủ động tránh xa.

Đây là thành viên của tiểu đội số bảy, quân đoàn 3, Huyền Điểu Quân.

Vương Binh cũng ở trong đó.

Hắn là một chiến sĩ, mặc giáp xích, tay cầm kiếm và thuẫn.

Đột nhiên, hắn dừng lại, vẻ mặt trở nên vô cùng kỳ quái.

Những thành viên khác trong tiểu đội thấy vậy đều ngẩn người.

“Đội trưởng? Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Bạn đang đọc Vũ Trụ Võng Du, Ta Có Thể Chỉ Định Vật Phẩm Rớt Ra (Dịch) của Tam Thiên Cật Thập Đốn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vô_Tà_Team
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 644

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.