Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ nhi nô thật đáng sợ (2)

Phiên bản Dịch · 1035 chữ

Chương 20: Nữ nhi nô thật đáng sợ (2)

Bọn họ rất hiểu đội trưởng của mình, không phải loại người dễ dàng phân tâm trong lúc chiến đấu.

Sao tự nhiên lại thất thần như vậy?

Vương Binh hoàn hồn, khoát tay: “Mọi người cứ đánh tiếp đi, ta có chút việc.”

“Ồ.”

Vương Binh bước nhanh sang một bên, trực tiếp gọi cho Lục Không.

Bên phía Lục Không, ngoài Vương Binh ra, Liễu Cường cũng gọi tới.

Lục Không thấy vậy bèn tạo một phòng riêng, sau khi ba người vào phòng, liền bắt đầu trò chuyện.

Giọng nói sốt ruột của Vương Binh vang lên: “Lục huynh đệ, vừa rồi ngươi nói là thật sao?! Thật sự có hơn bốn mươi món trang bị?”

Lục Không cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, ta lừa ngươi làm gì?”

Liễu Cường cũng có chút kinh hỉ nói: “Còn có mười ba cái túi đồ?!”

Lục Không gật đầu: “Ừm, ta nói đều là sự thật.”

Bầu không khí trong phòng chat bỗng chốc im lặng, sau đó Vương Binh lên tiếng.

“Lục huynh đệ, hay là ngươi bán toàn bộ số trang bị đó cho Huyền Điểu Quân chúng ta đi?”

“Này này này! Vương Binh, ngươi đừng có quá đáng! Cái gì gọi là bán hết cho Huyền Điểu Quân các ngươi?! Còn ta thì sao?”

Liễu Cường lập tức lên tiếng phản đối.

Vương Binh vội vàng kêu khổ:

“Liễu lão ca, ngươi không biết thôi, vừa rồi khi ta mang số trang bị kia về, ta cũng không biết nên chia như thế nào nữa! Những huynh đệ không được chia phần đều oán trách ta, ta cũng rất đau đầu.”

Liễu Cường nào có dễ dàng bị thuyết phục như vậy:

“Ngươi đau đầu, chẳng lẽ ta không đau đầu sao?! Ngươi nói vậy mà nghe được à, lần trước ta đã nhường phần lớn trang bị cho ngươi rồi, đừng nói ta keo kiệt, lần này ta có lấy một nửa cũng không quá đáng chứ?”

Vương Binh nhíu mày:

“Không phải đâu, lão ca, ngươi cần nhiều trang bị như vậy làm gì?”

“Đây là trang bị cấp hai! Không phải trang bị cấp một, ta và hai nữ nhi của ta đều cần thay trang bị.”

Liễu Cường nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đương nhiên hắn không nói ra mục đích thực sự.

Hắn muốn dùng số trang bị này để xây dựng một đội ngũ cho riêng mình.

Hắn có thể trả lương cho đội ngũ đó, để bọn họ nhường một chút kinh nghiệm, giúp hắn nhanh chóng tăng cấp.

Thậm chí, Liễu Cường đã có ý định chiêu mộ những người chơi open beta vào công ty.

Thành lập bộ phận game cho Tập đoàn Thiên Duyệt.

Liễu Cường biết, không chỉ có mình hắn muốn làm như vậy mà tất cả các tập đoàn lớn trên toàn cầu đều sẽ làm như vậy.

Đây là xu thế tất yếu của thời đại.

Nếu không nắm bắt cơ hội, Tập đoàn Thiên Duyệt của bọn họ chắc chắn sẽ bị bỏ lại phía sau.

Chính vì vậy, hắn mới muốn có nhiều trang bị hơn, xây dựng một đội ngũ hùng mạnh hơn.

Cũng bởi vậy, Liễu Cường cảm thấy vô cùng may mắn khi quen biết Lục Không.

Chỉ cần có Lục Không, hắn tin tưởng, trang bị của đội ngũ hắn chắc chắn sẽ không thua kém bất kỳ ai.

Trang bị tốt, tiến độ trong game chắc chắn cũng sẽ không chậm.

Nói không chừng, Tập đoàn Thiên Duyệt có thể kiếm được rất nhiều lợi ích từ trò chơi này.

Thậm chí còn có thể tiến lên vài bậc trong bảng xếp hạng các tập đoàn trên toàn cầu.

Nghĩ đến đây, Liễu Cường không khỏi cảm thấy phấn khích.

Tập đoàn Thiên Duyệt là tâm huyết của hắn, đương nhiên hắn hi vọng Tập đoàn Thiên Duyệt ngày càng phát triển.

Vương Binh ở đầu dây bên kia nhíu mày.

Hắn biết, những lời Liễu Cường nói đều là yêu cầu chính đáng.

Hắn cũng biết, những trang bị bị đào thải kia, chắc chắn Liễu Cường sẽ không bán ra.

Sao hắn có thể không hiểu suy nghĩ của Liễu Cường được?

Nhưng mà, hắn cũng không có lý do gì để từ chối.

Vẻ mặt Vương Binh thay đổi, khẽ thở dài:

“Nếu Liễu lão ca đã nói vậy, vậy thì cứ theo ý ngươi, lần này, số túi đồ kia sẽ chia cho chúng ta nhiều hơn một chút.”

“Chuyện đó không thành vấn đề.”

Lúc này, Lục Không vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng:

“Hai người không cần phải vội vàng như vậy. Lát nữa ta còn phải đi cày quái nữa, đến lúc đó sẽ còn có trang bị. Vương đội trưởng, ta bảo đảm có thể lo đủ trang bị cho đội ngũ của ngươi.”

Nghe được những lời này, hai mắt Vương Binh sáng lên.

Tâm trạng vốn có chút buồn bực lập tức tan biến.

Đúng vậy!

Lục Không mới chỉ cày một lúc đã kiếm được nhiều trang bị như vậy.

Vậy đến lúc đó sẽ có bao nhiêu trang bị?

Không dám tưởng tượng!

Muốn gom đủ trang bị cho một trăm thành viên của tiểu đội 7 bọn họ, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?

Vương Binh vội vàng nói:

“Lục huynh đệ, nếu ngươi không chê, cứ gọi ta là Vương ca! Sau này chuyện của Lục huynh đệ chính là chuyện của Vương Binh ta, trong game nếu có ai dám gây sự với ngươi, ta sẽ dẫn người đến giúp ngươi.”

Nghe Vương Binh cam kết, Lục Không lập tức mỉm cười.

Vương Binh không phải người bình thường, mà là người của quân đội Đại Hạ, đại diện cho quân đội!

Có câu nói này của hắn, người bình thường nào dám động vào hắn.

Đây chính là lợi ích của việc có quan hệ rộng rãi.

Lục Không cười nói: “Vậy thì ta không khách khí nữa, Vương ca.”

“Được, vậy khi nào giao dịch?”

Bạn đang đọc Vũ Trụ Võng Du, Ta Có Thể Chỉ Định Vật Phẩm Rớt Ra (Dịch) của Tam Thiên Cật Thập Đốn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 656

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.