Tổng tài bá đạo lạnh lùng vô tình (2)
Lục Không thấy dáng vẻ mờ mịt của bọn họ, chợt cười nói: “Các ngươi không biết quái vật còn có thể rơi túi nhỏ ư?”
Lục Không dán thuộc tính của một túi nhỏ ra.
Nhìn thấy thuộc tính của túi nhỏ, tiểu đội kia tê dại.
“Không phải đâu, đây là thứ gì? Là trang bị rơi ra từ đám tiểu quái này?!” Một thanh niên tóc vàng trông như đội trưởng trừng muốn rớt cả tròng mắt xuống.
“Tiểu quái còn có thể rơi ra loại thần khí này?!”
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Đại lão, ngài đừng lừa chúng ta! Chắc chắn đây là trang bị rớt ra khi đánh quái tinh anh!”
Bọn họ tỏ vẻ từ chối tin tưởng.
Lục Không nhún vai: “Là rơi ra từ trên người tiểu quái, mỗi tiểu quái đều có cơ hội rơi ra thứ này.”
Nhóm người chơi: “6.”
Bọn họ còn định nói gì đó, đúng lúc này, hai vị mỹ nữ xinh đẹp ngời ngời đi tới.
“Chào Lục tiên sinh!” Lý Mộc nghiêm túc chạy tới chào hỏi.
Vì trước đó nàng thấy Lục Không có vẻ thích kiểu này, cho nên nàng đã đang học theo khí thế mạnh mẽ rắn rỏi của Giang Tố.
Lục Không hơi nghi ngờ nhìn Lý Mộc, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này bị làm sao vậy? Lần trước gặp trông vẫn rất bình thường, sao lần này lại có vẻ ngốc nghếch như vậy?
“Lý tiểu thư, chào ngươi.”
Giang Tố đứng bên cạnh cũng chào theo kiểu quân nhân với Lục Không: “Báo cáo Lục tiên sinh, Giang Tố đã đến!”
Lục Không gật đầu cười: “Giang tiểu thư không cần nghiêm túc như vậy, ta không phải quân nhân.”
Giang Tố lắc đầu: “Ngài là quý nhân trong miệng đội trưởng, cũng có thể tính là quân nhân, đương nhiên ta phải nghiêm chào.”
Lục Không bất đắc dĩ, chỉ có thể để nàng muốn làm gì thì làm.
Hắn cười nói với hai người: “Bắt đầu giao dịch thôi. Nhưng có một chuyện, các ngươi cũng thấy vật phẩm trên đất rồi, balo của ta đã đầy, không nhặt được nữa. Nếu hai ngươi muốn có thể mang về.”
Lời này vừa ra, đôi mắt của Lý Mộc và Giang Tố đã sáng rực lên, đồng thanh nói: “Lục tiên sinh, ta muốn!”
Hai người ngẩn ra, đồng thời nhìn về phía đối phương, trong mắt có tia lửa lóe lên.
Ngay khi hai người đang định ma quyền sát chưởng tranh giành nhau, Lục Không gật đầu:
“Vậy giao dịch trước đi, đầu tiên phải giao dịch hết số vật phẩm trong balo của ta cái đã, sau đó ta sẽ đi nhặt những thứ khác rồi lại thương lượng với Vương huynh và Cường huynh.”
Nghe được lời này, Lý Mộc và Giang Tố cũng biết, không có cơ hội nào cho các nàng phát huy rồi.
Lý Mộc ra vẻ nghiêm túc gật đầu: “Mọi việc cứ làm theo sắp xếp của Lục tiên sinh!”
Lục Không nhìn Lý Mộc, cuối cùng vẫn không nhịn được: “... Ngươi không sao chứ? Có phải ngươi bị bệnh rồi không?”
Giang Tố: “Phụt!”
Mặc dù nàng là quân nhân, nhưng cũng là nữ nhân, ít nhiều gì cũng có thể đoán được suy nghĩ của Lý Mộc.
Đối với việc Lý Mộc biến khéo thành vụng, Giang Tố tỏ vẻ rất hài lòng.
Lý Mộc nghe được lời Lục Không nói cũng có chút ngượng ngùng.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ, có chút xấu hổ cười cười: “A ha ha... Không, không có việc gì, Lục tiên sinh không cần lo lắng.”
“Ừ, không có việc gì là tốt rồi.” Lục Không cũng không suy nghĩ nhiều.
“Vậy bắt đầu giao dịch thôi.”
Mấy người dựa theo thương lượng trước đó, giao dịch toàn bộ trang bị trong balo.
Sau đó Lục Không lại nhặt toàn bộ vật phẩm rơi trên mặt đất lên, thương lượng với Vương Binh và Liễu Cường, xác định phương án bán ra.
Sau đó, Lục Không lại tiến hành giao dịch với Lý Mộc và Giang Tố.
“Lục tiên sinh, nơi này tổng cộng có hai kim tệ bảy mươi ngân tệ. Mời ngài kiểm kê.”
“Lục tiên sinh, nơi này có hai kim tệ sáu mươi ngân tệ.”
Lý Mộc và Giang Tố giao kim tệ cho Lục Không.
Lục Không gật đầu, trong tay lại có thêm hơn năm kim tệ khiến hắn cảm thấy trái tim trướng đầy.
Lại có hơn năm vạn tới tay!
“Được rồi, sau này nếu cần giao dịch, ta sẽ thông báo cho Vương huynh và Cường huynh.”
“Vậy chúng ta xin phép đi trước.”
Hai người Lý Mộc và Giang Tố tạm biệt Lục Không sau đó xoay người rời đi.
Sau khi Lý Mộc và Giang Tố đến, người chơi trong tiểu đội năm người đều đã im lặng.
Bọn họ nghe đoạn đối thoại của hai bên, cả người như đang trên mây.
Vậy mà người của quân đội cũng đang giao dịch với đại lão?!
Hơn nữa hình như còn là kiểu hợp tác lâu dài?
Vị đại lão này cũng quá trâu bò đi?!
Hơn nữa, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đại lão đã kiếm được hơn năm kim tệ!
Đó chính là hơn năm kim tệ, hơn năm vạn đồng đó!
“Nước mắt hâm mộ” của đám người chảy ròng ròng ra từ khóe miệng.
“Các ngươi còn chưa đi sao?”
Mấy người chơi hoàn hồn.
Cô gái trẻ kia há miệng đã phun ra ngay: “Đại lão, cầu bao nuôi!”
Lục Không: “?”
Những người chơi khác: “?”
Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút xấu hổ.
Nữ tử thanh niên kia ho khan một tiếng: “Nói nhầm, nói nhầm! Đại lão, cầu mang theo!”
Những người khác cũng kịp phản ứng.
“Đại lão, cầu mang theo! Ta nguyện dâng cúc hoa!”
“Đại lão, cầu ôm đùi!”
“...”
Đăng bởi | vânkhinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 517 |