Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tổng tài bá đạo lạnh lùng vô tình (1)

Phiên bản Dịch · 1035 chữ

Đã là yêu cầu Lục Không đưa ra, đừng nói nó không khó khăn, cho dù có khó khăn, bọn họ cũng sẽ nghĩ hết cách để thỏa mãn.

“Vậy được, ta gửi địa chỉ cho các ngươi, như vậy ta còn có thể tranh thủ đánh thêm vài con quái.”

Lục Không gửi địa chỉ, sau đó tiếp tục đi đánh quái.

Nhưng bởi vì túi đã đầy, Lục Không đánh chết quái vật xong không thể nhặt vật phẩm, chỉ có thể để chúng ở trên mặt đất.

Trong thời gian ngắn, vật phẩm rơi ra sẽ không bị đổi mới.

Nếu thật sự bị đổi mới, vậy cũng hết cách, chẳng lẽ ta còn có thể đứng yên không đánh quái hay sao?

Thế là, trong phạm vi mấy trăm mét vuông ở rừng sâu xuất hiện một hiện tượng kỳ quái.

Thi thể Ma Hóa Lão Thử la liệt khắp nơi trên đất, trên mỗi thi thể đều có một quả cầu ánh sáng màu trắng.

Một lát sau, một tiểu đội năm người vừa đánh quái xong đi tới khu vực này.

Nhìn thấy đống thi thể và quả cầu ánh sáng màu trắng trên mặt đất, tất cả bọn họ đều ngây người, trong đầu hiện ra rất nhiều dấu chấm hỏi.

“Không phải đâu, thứ trên đất kia là cái gì vậy?! Nhiều vật phẩm màu trắng như vậy?!”

“Chúa ơi, trên mỗi thi thể đều có một vật phẩm màu trắng?! Rốt cuộc là vị thần tiên nào đang đánh quái ở đây? Hơn nữa, người này không nhặt đồ sao?”

Đúng lúc này, một nữ game thủ trẻ tuổi nghĩ tới một chuyện, mở to mắt: “Đột nhiên ta nhớ tới một truyền thuyết được lưu truyền trong thôn.”

“Truyền thuyết gì vậy?” Mọi người nghi hoặc.

“Nghe nói tân thủ thôn chúng ta có một đại lão, mỗi lần đánh quái đều rơi vật phẩm màu trắng, tình huống giống hệt hiện tại!”

Nữ game thủ trẻ tuổi trợn to mắt, có chút khó tin.

“Ta vốn tưởng đó chỉ là lời đồn, không nghĩ tới lại là thật?!”

Mọi người hít sâu một hơi, làm ra cống hiến quan trọng giúp thế giới trò chơi trở nên ấm áp hơn.

“Thật hay giả vậy? Trên đời còn có loại thần nhân như vậy hay sao?!”

Có thanh niên trừng to mắt, liên tục kêu lên.

“Chẳng phải sự thật đã được bày ra ngay trước mắt rồi sao?” Cô gái trẻ chỉ vào đống ánh sáng trắng trên mặt đất.

Cả tiểu đội trầm mặc.

Nhìn chùm sáng màu trắng trên mặt đất, nước mắt hâm mộ của bọn họ đều sắp tràn ra khỏi khóe miệng.

“Đi, chúng ta vào xem xem vì sao vị đại lão trong truyền thuyết kia lại không nhặt đồ.”

Mấy người tò mò đi về phía bên trong.

Không bao lâu, bọn họ đã nghe được âm thanh chiến đấu.

Trong lòng bọn họ rất hấn động, vội vàng chạy tới.

Sau đó bọn họ liền thấy một thanh niên tướng mạo anh tuấn mặc nguyên bộ giáp xích, tay cầm đại kiếm sắc bén đang đánh quái.

Thanh niên kia tấn công thật sự quá đáng, chỉ bảy tám kiếm đã đánh giết một con Ma Hóa Lão Thử, tốc độ nhanh tới đáng sợ.

Hơn nữa, hắn đánh liền mấy con quái xong thậm chí còn không nghỉ ngơi hồi máu, trực tiếp uống bình máu.

Điều này khiến tiểu đội kia trừng muốn rớt cả mắt ra ngoài.

Bọn họ cũng đã đến cấp 3, cũng coi như là cao thủ.

Nhưng cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy ai có cách đánh quái như vậy!

Lục Không cũng phát hiện có người đến.

Hắn đánh giết một con Ma Hóa Lão Thử, sau đó nhìn qua.

Mấy người chơi lập tức tươi cười chạy tới.

“Xin chào đại lão, xin chào đại lão!”

Ánh mắt nữ game thủ sáng như kim cương.

Mặc dù nàng đã từng nghe tới truyền thuyết của vị đại lão này, nhưng nàng không biết đại lão này lại đẹp trai tới vậy!

Đại lão ngầu lòi như vậy, không biết đã có bạn gái hay chưa?

Mấy người khác cũng chào hỏi theo Lục Không.

Lục Không cười cười: “Chào các ngươi, có chuyện gì sao?”

“A? Không có việc gì không có việc gì, chúng ta đột nhiên phát hiện nơi này rất nhiều thi thể, còn có rất nhiều trang bị chưa nhặt, có chút tò mò nên tới xem thử một chút.”

“Đúng vậy, đại lão, nhiều đồ như vậy huynh không nhặt sao? Để lát nữa hệ thống làm mới sẽ tiếc biết bao!”

Lục Không cười một tiếng bất đắc dĩ: “Balo đầy rồi.”

Người chơi: “...”

Trong lúc nhất thời, không khí có chút tĩnh lặng.

Balo đầy rồi, chỉ mấy chữ ngắn ngủi đã có thể mang đến tổn thương vô cùng to lớn cho bọn họ.

Bọn họ nghĩ đến chính mình liều sống liều chết đánh mấy trăm con quái, đến bây giờ mỗi người còn chưa đầy balo đâu.

Mà vị đại lão này thì sao?

Balo đầy rồi, cho dù trên đất có nhiều vật phẩm màu trắng như vậy cũng không thể nhặt được!

Thật đau lòng!

Nhưng vừa nghĩ tới số lượng vật phẩm trên đất, mấy người chơi lại cảm thấy có thể hiểu được.

Nữ tử trẻ tuổi gật đầu đồng ý: “Đúng thật, balo hai mươi ô mà hệ thống tặng có vẻ hơi nhỏ!”

Những người khác cũng gật đầu liên tục, tỏ vẻ bọn họ cũng thường xuyên bị đầy balo, hơn nữa bọn họ còn thấy khó chịu vì điều đó.

Nói như vậy hẳn sẽ không bị đại lão xem thường nhỉ?

Lục Không khẽ giật mình: “A? Balo của ta là 60 ô.”

Người chơi: “?”

Cái trò gì?

Không phải balo hệ thống tặng chỉ có 20 ô thôi sao?

Tại sao lại có 60 ô?

Bọn họ nhìn nhau, phát hiện vẻ mặt của những người khác đều mờ mịt giống mình.

Bạn đang đọc Vũ Trụ Võng Du, Ta Có Thể Chỉ Định Vật Phẩm Rớt Ra (Dịch) của Tam Thiên Cật Thập Đốn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 673

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.