Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm vụ duy nhất

Phiên bản Dịch · 1052 chữ

Liễu Nguyệt Khanh vô tội mở to mắt: “Ta chỉ tò mò chút thôi, dù sao ngắm soái ca một chút cũng có mất mát gì đâu.”

Liễu Nguyệt Tâm: “...”

Liễu Cường vừa thấy tin nhắn của Liễu Nguyệt Khanh, lập tức vui vẻ.

Đây chẳng phải là sắp có kịch hay để xem sao?

Nói thật, Liễu Cường thật sự cảm thấy Lục Không không tệ.

Tính cách không kiêu ngạo không siểm nịnh, hơn nữa từ mấy lần hợp tác có thể thấy hắn cũng không có hành vi ép giá, nhân cách cũng không tệ.

Hơn nữa, từ những thông tin mà hắn thu thập được trong trò chơi thời gian qua có thể chắc chắn, trong tương lai, cường giả trong trò chơi này cũng sẽ có địa vị tương ứng trong hiện thực.

Với thiên phú của Lục Không, tương lai của hắn ở Đại Hạ chắc chắn sẽ không tệ.

Liễu Cường thật sự cảm thấy, nếu như nữ nhi của mình và Lục Không có thể yêu đương với nhau đúng là chuyện tốt tới không thể tốt hơn.

Đương nhiên, mặc dù Liễu Cường muốn se duyên, nhưng tất nhiên hắn cũng phải xem ý của nữ nhi nhà mình.

Nếu như nữ nhi nhà mình không thích, hắn cũng sẽ không cưỡng cầu.

Mà nếu có thể thành công, vậy thân là nhạc phụ đại nhân, sau này hắn còn cần phải lo lắng thiếu trang bị nữa sao?

Liễu Cường vui vẻ nghĩ, trả lời tin nhắn cực nhanh.

“Rất đẹp trai! Còn đẹp trai hơn cả minh tinh! Sao, con có hứng thú?”

Liễu Nguyệt Khanh: “Ha, không có, con chỉ thuận miệng hỏi thăm thôi.”

Liễu Cường: “...”

Liễu Nguyệt Tâm: “Phụ thân, người đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của chúng con nữa, nếu không con sẽ tức giận!”

Liễu Cường: “Vậy được rồi, nhưng chờ ra khỏi thôn tân thủ, cha sẽ dẫn các con đi gặp mặt làm quen đối phương, được chứ?”

Liễu Nguyệt Tâm và Liễu Nguyệt Khanh trầm mặc một lúc, cuối cùng lựa chọn đồng ý.

Liễu Cường lộ ra nụ cười: “Lát nữa cha sẽ gửi trang bị cho các con.”

...

Bên trong phòng chat của ba người Lục Không, Liễu Cường và Vương Binh.

Vương Binh: “Nghĩa phụ, người xem, nếu tiếp tới người lại đánh rơi trang bị màu lục, có thể bán cho chúng ta một ít được không?”

Liễu Cường: “Con rể tốt, nhạc phụ cũng muốn.”

Lục Không nhìn tin nhắn của hai người, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định nếu có trang bị màu xanh thì sẽ bán cho bọn họ một ít.

Đối với Lục Không hiện tại mà nói, thứ quan trọng nhất chính là đá thuộc tính.

Đá thuộc tính này quá mức quý hiếm, có thể nói là tài nguyên chiến lược.

Chắc chắn Lục Không sẽ không bán, hắn dự định giữ lại cho mình dùng.

Về phần trang bị, bán cho Liễu Cường và Vương Binh một ít, có thể giúp cho thực lực của Đại Hạ tăng lên, sau này nếu có ma khí xuất hiện, bọn họ cũng có năng lực chống cự mạnh hơn một ít.

Lục Không nghĩ đến đây liền gửi tin nhắn.

“Được, chờ ta có nhiều thì sẽ bán cho các ngươi.”

Vương Binh: “Đa tạ nghĩa phụ!”

Liễu Cường: “Ta sẽ về nói với Tâm nhi, người con rể này, ta nhận chắc rồi!”

Lục Không nhìn hai người diễn trò, chỉ biết cười trừ.

Đương nhiên hắn sẽ không coi lời nói của hai người là thật, chỉ là trải qua nhiều lần giao dịch, quan hệ của mọi người cũng không tệ lắm, chỉ là nói đùa mà thôi.

Trong lúc nói chuyện, Lục Không đã về tới Tân Thủ Thôn.

Hắn trực tiếp đi vào giữa thôn.

Trước khi vào tiểu viện của thôn trưởng, Lục Không nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện mấy người chơi ở lại nơi này trước đó đã biến mất không thấy.

Cũng không biết có phải đi đánh quái thăng cấp rồi hay không.

Sau khi đi vào tiểu viện của thôn trưởng, Lục Không nhìn thấy thôn trưởng đã thay một bộ áo vải trắng thuần, mái tóc dài xám trắng vốn dơ bẩn nay cũng đã được gội sạch sẽ, trở nên gọn gàng tươm tất.

Những thứ như bụi bẩn trên mặt cũng đều biến mất không thấy.

So với lão ăn mày trước đó, thôn trưởng hiện tại cứ như một người khác hoàn toàn!

Lục Không chào hỏi: “Thôn trưởng.”

Thôn trưởng nhìn thấy Lục Không, hơi ngạc nhiên: “Sao ngươi lại trở về nhanh như vậy? Gặp phải khó khăn gì sao?”

Lục Không lắc đầu: “Ta đã phát hiện ra tung tích của đám tiểu ác ma kia rồi.”

“Cái gì? Nhanh như vậy?” Thôn trưởng có chút giật mình.

“Ừm.” Lục Không kể lại tình hình Tiểu Ác Ma Doanh Địa mà mình nhìn thấy cho thôn trưởng nghe.

Thôn trưởng nghe xong, cau mày, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.

Lục Không nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”

Thôn trưởng thở dài, mở miệng nói: “Tiểu tử, hẳn ngươi cũng biết Ác Ma trong thế giới trò chơi đến từ Ma Giới.”

Lục Không gật đầu.

Thôn trưởng tiếp tục nói: “Bọn chúng thông qua việc mở ra Ma Giới Chi Môn để tiến vào vũ trụ của chúng ta, bộ tộc của chúng ta đã bị ác ma đánh bại, cuối cùng chỉ có thể dùng hình thức linh hồn để tồn tại trong thế giới trò chơi.”

“Mà ác ma cũng có thể tiến vào thế giới trò chơi. Bọn chúng sẽ phá hủy tất cả thành thị và thôn trang của dân bản địa, như vậy, người chơi sẽ không thể nhận được sự giúp đỡ từ dân bản địa.”

“Mất đi nguồn tiếp tế và hướng dẫn, tốc độ thăng cấp và các mặt khác đều sẽ trở nên khó khăn vô cùng. Người chơi mà khó thăng cấp, thực lực tăng chậm, ngươi cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra?”

Lục Không nghe vậy, trừng to mắt, trong lòng nặng trĩu.

Bạn đang đọc Vũ Trụ Võng Du, Ta Có Thể Chỉ Định Vật Phẩm Rớt Ra (Dịch) của Tam Thiên Cật Thập Đốn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 573

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.