Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chẳng lẽ đội trưởng bị nhập?

Phiên bản Dịch · 1100 chữ

Liễu Cường: “Hừ! Thật không biết xấu hổ, làm mất mặt quân đội Đại Hạ! Vương Binh ngươi cẩn thận bị đánh quân côn! Đúng không con rể tốt của ta? Ta giới thiệu nữ nhi của ta cho ngươi được không? Hai nha đầu nhà ta đều là giai nhân tuyệt sắc.”

Vương Binh: “?”

Lục Không: “?”

...

Trong một khu rừng.

Vẻ mặt Vương Binh giống như gặp quỷ, quái vật tới bên cạnh đánh hắn, hắn cũng không phản ứng.

Huyền Điểu quân bên cạnh sợ hãi.

“Đội trưởng? Đội trưởng?!”

“Xong rồi, đội trưởng bị nhập vào người rồi sao?!”

Bọn họ vội vàng đánh chết quái vật, sau đó vây quanh Vương Binh.

Vương Binh bừng tỉnh, nhìn thấy một đám người đang vây quanh mình thì giật bắn mình.

“Các ngươi làm gì vậy?”

“Không phải đâu đội trưởng, phải là chúng ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi làm sao vậy? Vừa rồi quái đánh ngươi ngươi cũng không có phản ứng.” Phó đội trưởng không nhịn được oán giận nói.

Khóe miệng Vương Binh giật giật, hắn lại liếc mắt nhìn ghi chép trò chuyện trong phòng chat.

Sau đó vẻ mặt hắn có chút kỳ quái hỏi: “... Các ngươi nói xem, hiện tại rớt trang bị màu lục là bình thường sao?”

Bầu không khí lập tức lâm vào trầm mặc xấu hổ.

Mọi người nhìn nhau, Giang Tố nhìn Vương Binh rồi mở miệng nói: “Đội trưởng, không lẽ ngươi trúng tà thật rồi? Sao có thể rớt trang bị màu lục được? Cho dù là người có vận khí nghịch thiên như Lục tiên sinh, đến nay cũng chỉ rớt được một trang bị màu lục mà thôi.”

Vương Binh: “... Một món?”

Hắn nhếch miệng, sau đó nhìn về phía phó đội trưởng bên cạnh: “Lão Lý, ngươi đi ra ngoài bẩm báo một chút, Lục Không đã rớt ít nhất năm trang bị màu lục. Đây là ước tính thấp nhất.”

Mọi người nghe vậy, đều hít sâu một hơi.

Bọn họ trợn tròn mắt, trên mặt đầy vẻ khó tin.

“Năm trang bị màu lục?! Đội trưởng, ngươi đang nói đùa sao?”

“Đúng vậy, làm sao có thể! Sao có thể có nhiều trang bị màu lục như vậy? Ngay cả quái tinh anh chúng ta đánh cũng chỉ rớt trang bị màu trắng mà thôi.”

“Đội trưởng, quả nhiên ngươi bị trúng tà rồi?”

“Cút đi! Ta nói thật! Lão Lý, ngươi cứ bẩm báo như vậy đi!”

Phó đội trưởng Lý Minh nhìn Vương Binh: “Đội trưởng, thật sự bẩm báo như vậy sao?”

“Đi đi.”

Thấy Vương Binh không giống như đang nói đùa, Lý Minh gật đầu, sau đó lui ra khỏi trò chơi.

Bọn họ cần phải bẩm báo tất cả thông tin trong trò chơi với phía trên.

Mà từ sau lần bẩm báo thông tin của Lục Không trước đó, cấp trên đã lệnh cho bọn họ phải đặc biệt chú ý đến Lục Không.

Dù sao, tỉ lệ rớt đồ của Lục Không quá khác thường, quá mức kỳ quái.

Nếu như có thể kết giao với Lục Không, vậy thì tương lai, về khoản trang bị, có lẽ quân đội Đại Hạ của bọn họ sẽ dẫn trước toàn cầu một khoảng lớn!

Cho nên, những thông tin liên quan đến Lục Không thuộc loại thông tin có độ ưu tiên rất cao.

...

Ở một dãy núi khác.

Lúc này, Liễu Cường đang đứng một bên nhìn ghi chép trò chuyện, vẻ mặt thay đổi liên tục.

Bên cạnh Liễu Cường, các cao thủ hắn bỏ tiền ra thuê đang ra sức đánh quái, nhưng phần lớn kinh nghiệm đều bị Liễu Cường ăn hết.

Liễu Cường suy nghĩ một chút, sau đó gửi một tin nhắn vào phòng chat của hắn với hai nữ nhi.

Liễu Cường: “Nguyệt Tâm, ta mua cho con một cây pháp trượng màu lục, 【 Tiểu Ác Ma Pháp Trượng 】.”

Liễu Nguyệt Tâm: “Cảm ơn phụ thân! (Ôm một cái.jpg)”

Trên gương mặt già nua của Liễu Cường lập tức lộ ra nụ cười dịu dàng.

Nguyệt Tâm nhà hắn quả là một cô con gái ngoan ngoãn...

Trong lòng hắn vô cùng thỏa mãn.

Liễu Nguyệt Khanh: “Lão đầu tử, sao cha lại có trang bị màu lục nữa vậy? Chẳng lẽ lại là Lục Không kia rớt ra?”

Bộ giáp da màu lục của nàng là do Lục Không đánh quái rớt ra, trong mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, Liễu Cường thường xuyên gửi trang bị mới cho Liễu Nguyệt Tâm và Liễu Nguyệt Khanh.

Những trang bị này đều là do Lục Không đánh quái rớt ra.

Điều này cũng khiến Liễu Nguyệt Khanh có ấn tượng rất sâu sắc với cái tên Lục Không này.

Với cái tỉ lệ rớt đồ rác rưởi của trò chơi này, sao tên Lục Không kia có thể có tỉ lệ rớt đồ cao như vậy?!

Liễu Nguyệt Khanh có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi.

Liễu Cường: “Đúng vậy, chính là Lục Không rớt ra. Đúng rồi, Nguyệt Tâm, Nguyệt Khanh, hai con cũng đã học năm hai rồi, có thể yêu đương rồi, có muốn suy xét tới Lục Không một chút không? Tiểu tử kia rất được, tướng mạo cũng rất tuấn tú.”

Liễu Nguyệt Tâm: “?”

Liễu Nguyệt Khanh: “?”

Trong một khu rừng rậm.

Liễu Nguyệt Tâm và Liễu Nguyệt Khanh nhìn tin nhắn trong phòng chat, nụ cười trên mặt đều cứng đờ.

Tuy Liễu Nguyệt Khanh có chút tò mò vì Lục Không có thể đạt được nhiều trang bị như vậy, nhưng cũng chỉ là tò mò mà thôi!

Ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy qua, vậy mà lão đầu tử nhà mình đã bắt đầu kéo tơ hồng?!

A?

Liễu Nguyệt Khanh cười lạnh một tiếng: “Lão đầu tử cũng quá đáng quá đi?! Chúng ta mới năm hai đã đòi mai mối cho chúng ta rồi?”

Liễu Nguyệt Tâm bên cạnh cũng tán đồng với suy nghĩ của muội muội nhà mình, gật đầu:

“Lần này đúng là phụ thân không đúng. Dù có muốn chúng ta yêu đương thì ít nhất cũng phải để chúng ta tự mình tìm hiểu mới được chứ?”

“Đúng vậy đúng vậy!”

Liễu Nguyệt Khanh gật đầu thật mạnh, đồng thời còn gửi tin nhắn.

“Trông hắn đẹp trai lắm sao?”

Liễu Nguyệt Tâm bên cạnh: “?”

Nàng yên lặng quay đầu nhìn về phía Liễu Nguyệt Khanh: “Nguyệt Khanh?!”

Bạn đang đọc Vũ Trụ Võng Du, Ta Có Thể Chỉ Định Vật Phẩm Rớt Ra (Dịch) của Tam Thiên Cật Thập Đốn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 601

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.