Rốt cuộc là thần tiên phương nào?
Chương 41: Rốt cuộc là thần tiên phương nào?
Lục Không: “Tổng cộng 73 món, đều là trang bị màu lục cấp 5, định giá thế nào đây?”
Nhóm chat lập tức im lặng.
Cả hai người đều không nói gì.
Lục Không: “?”
Lục Không vừa mới gửi một dấu hỏi chấm, Vương Binh và Liễu Cường lập tức gửi một loạt dấu hỏi chấm.
Vương Binh: “Cha nuôi! Vừa rồi người nói thật sao? Bao nhiêu trang bị màu lục? Bao nhiêu?”
Liễu Cường: “Con rể, thật sự có 73 món trang bị màu lục sao? Ngươi không lừa lão già này chứ?”
Lục Không: “Thật sự có 73 món, có trang bị màu lục của rất nhiều chức nghiệp.”
Lục Không đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại gửi tin nhắn: “À, còn có cả bộ trang bị nữa.”
Lục Không tiện tay gửi hình ảnh một bộ giáp da Tiểu Ác Ma.
Liễu Cường: “Bộ này ta muốn, 30 kim tệ!”
Vương Binh: “?”
Vương Binh: “Này, Liễu Cường, ngươi nhất định phải tranh giành như vậy sao?”
Vương Binh đang tăng cấp sắc mặt méo mó, hệt như ác quỷ.
Những người chơi Huyền Điểu Quân ở bên cạnh thấy vậy, vội vàng tránh xa Vương Binh.
Từ sau khi đội trưởng trúng tà, quả là ngày càng không ổn.
Trong lòng Vương Binh thầm than không thôi.
Một bộ trang bị màu lục cấp 5, tổng cộng chỉ có 4 món!
Vậy mà ra giá 30 kim tệ, chẳng khác nào một món 8 kim tệ!
Giá này, Huyền Điểu Quân bọn ta sao mà gánh nổi!
Chắc chắn là tên Liễu Cường này muốn nuốt một mình rồi!
Vương Binh đã tính đến chuyện để quân Đại Hạ đi kiếm chác một chút.
Nhưng hắn cũng chỉ nghĩ chút mà thôi, Liễu gia có thực lực mạnh mẽ như vậy, hắn nào dám để quân Đại Hạ đi chôm thật.
Liễu Cường: “Trang bị tốt, thuộc tính đẹp, 30 kim tệ cũng chẳng quá đáng nha? Vương Binh, ngươi không thể như vậy được! Ngươi muốn chơi con rể ta miễn phí sao? Không có đâu!”
Vương Binh: “6.”
Lục Không thấy hai người lời qua tiếng lại, cũng không nhịn được cười.
Không ngờ Cường ca lại bênh vực hắn như vậy.
Nhưng hắn cũng hiểu suy nghĩ của Vương Binh, dù sao Huyền Điểu Quân cũng là quân đội chính quy, có nhiều binh sĩ như vậy.
Nếu thật sự mua với cái giá này, ba vạn Huyền Điểu Quân ai cũng sắm một bộ Tiểu Ác Ma, e là bọn họ chẳng còn quân phí đâu mà dùng vào việc khác.
Lục Không suy nghĩ một chút, nói: “Cường ca, bớt chút đi, chúng ta đều là người Đại Hạ, quân Đại Hạ mạnh, chúng ta cũng an toàn hơn, đúng không?”
Nghe vậy, Vương Binh lập tức cảm động vô cùng, mắt cũng đỏ hoe.
Vương Binh: “Lục huynh đệ, chỉ riêng câu nói này của ngươi, ngày sau ai dám động đến ngươi, ta vặn đầu hắn xuống cho ngươi làm bóng đá!”
Liễu Cường: “Con rể ngoan đã lên tiếng, ta sao có thể từ chối.”
Lục Không: “Vậy thế này đi, đều là trang bị màu lục cấp 5, lẻ từng món 50 ngân tệ, bộ 4 món 3 kim tệ, vũ khí tính riêng, thế nào?”
Giá Lục Không đưa ra, quả là vô cùng ưu đãi.
Vương Binh: “Cha! Cha ruột của ta!”
Giá này thấp hơn giá Liễu Cường đưa ra tới mười lần!
Lục Không: “??? Đừng, ta sợ cha ruột ngươi đến đánh ta.”
Liễu Cường: “Không đâu, Vương Dã cùng lắm cũng chỉ lột da Vương Binh, sau đó nhận ngươi làm con.”
Lục Không: “???? Vậy lại càng không được. Giá này, mọi người thấy thế nào?”
Vương Binh: “Ta không có ý kiến, đa tạ nghĩa phụ! Con nguyện hết lòng hết dạ!”
Liễu Cường: “Tất nhiên ta cũng không có ý kiến.”
Lục Không: “Vậy quyết định vậy đi.”
Cũng không phải Lục Không sợ mình nhiều tiền.
Chỉ là hắn biết sau này tình hình sẽ rất nghiêm trọng, chờ khi ma khí xâm nhập, đến lúc đó e là Đại Hạ cũng sẽ hỗn loạn.
Toàn bộ Nguyên Tinh cũng sẽ gặp tai ương theo.
Nếu lúc này hắn bán giá cao, chẳng khác nào thừa nước đục thả câu.
Việc này đã vượt quá giới hạn của Lục Không.
Kiếm tiền cũng cần thiết, nhưng kiếm tiền trên tai ương của người khác, khác gì cầm thú?
Lục Không: “Ta về Tân Thủ thôn, sau khi về lại giao dịch?”
Vương Binh: “Được, ta chờ ở Tân Thủ thôn!”
Liễu Cường: “Ta cũng về!”
Đây nào phải trang bị trắng.
Mà là trang bị màu lục nguyên bộ!
Giao cho thuộc hạ đi làm, hai người đều cảm thấy không yên tâm.
...
Bởi vì khu vực Lục Không đánh quái bây giờ cách Tân Thủ thôn khá xa, trên đường về, Lục Không chạy một mạch, cũng mất gần một tiếng.
Điều này khiến Lục Không có chút cạn lời.
Bản đồ rộng lớn như vậy, sau này nếu cứ dựa vào hai chân, biết đi đến khi nào?
Không biết có thứ gì giúp di chuyển nhanh hơn không?
Nếu không sau này ra ngoài luyện cấp, hiệu suất sẽ thấp hẳn vì mất quá nhiều thời gian di chuyển.
Lục Không vừa nghĩ vừa quay về Tân Thủ thôn, đến cổng thôn, hắn liền thấy Vương Binh và Liễu Cường đang đứng chờ.
Có lẽ bởi vì hai người đều là đại nhân vật trong thôn, nên có không ít người chơi đi ngang qua đều chú ý đến hai người.
Một người là chủ tịch tập đoàn Thiên Duyệt, một người là đội trưởng Huyền Điểu Quân của Đại Hạ.
Hai người đứng cùng một chỗ, tỷ lệ quay đầu gần như lên tới 100%.
Đúng lúc này, hai người vốn mặt không biểu cảm, ánh mắt đồng thời sáng lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
“Con rể, ở đây!”
“Nghĩa phụ! Con đây!”
Người chơi bên cạnh: “?”
Trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên vô số dấu hỏi.
“Chuyện gì vậy?! Liễu tổng có con rể rồi sao?! Rốt cuộc là đại hiệp ăn bám nào mà lại bá đạo như vậy?!”
Đăng bởi | vânkhinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 533 |