Rốt cuộc là thần thánh phương nào? (2)
Chương 42: Rốt cuộc là thần thánh phương nào? (2)
“Đúng vậy, đó là tập đoàn Thiên Duyệt đó! Có thể làm con rể tập đoàn Thiên Duyệt, đỡ phải phấn đấu mấy ngàn năm! Thần tượng của ta!”
“Không phải, kỳ lạ nhất không phải là Vương đội trưởng sao?! Hắn là đội trưởng Huyền Điểu Quân, là người của quân đội Đại Hạ, vậy mà hắn lại gọi người ta là nghĩa phụ? Thật kỳ quái.”
“Đúng vậy, Vương Binh là đại diện cho quân đội Đại Hạ, gọi người khác là nghĩa phụ thật sự không có vấn đề gì ư?”
“Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào?”
Mọi người xôn xao bàn tán, cùng nhìn về phương hướng Liễu Cường và Vương Binh đang nhìn.
Sau đó bọn họ liền thấy một thanh niên tướng mạo cực kỳ anh tuấn đi tới.
Tất cả người chơi đều trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Không phải bọn họ chưa từng thấy người đẹp trai.
Nhưng vị mỹ nam tử này toàn thân mặc một bộ giáp xích nguyên bộ, sau lưng đeo một cây cự phủ, trang bị vô cùng sang trọng.
Hiện tại phần lớn người chơi, có lẽ trong tay chỉ có hai ba món trang bị trắng, còn lại đều là trang bị xám.
So với Lục Không, bọn họ chẳng khác nào ăn mày!
Gần như tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Lục Không.
“Là Lục Không đại ca?!”
“Trang bị trên người hắn là sao vậy?! Nhìn là biết rất lợi hại.”
“Đúng vậy, hình như trang bị trắng không có nhiều kiểu dáng như vậy? Chẳng lẽ hắn có trang bị lục?”
“Chuyện này các ngươi không biết rồi! Chẳng lẽ các ngươi chưa nghe thấy tin Lục Không đại ca đã học được kỹ năng sao? Lúc đó kỹ năng đạo sư đã nói trên người Lục Không đại ca có trang bị lục rồi. Có thể hiện tại trên người hắn đã có vài món trang bị màu lục!”
“Hí... Thật hay giả vậy?”
“Giữa người với người sao lại có chênh lệch lớn tới vậy?! Ta không thể hiểu nổi.”
“Đồng ý!”
“Đồng ý +1!”
Tâm trạng của đám người chơi vô cùng phức tạp.
Loại chênh lệch này khiến bọn họ muốn ghen tị cũng không được.
Hai bên vốn không cùng đẳng cấp.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Liễu Cường và Vương Binh tiến lên nghênh đón Lục Không.
Vương Binh có chút mong chờ xoa xoa tay: “Nghĩa phụ, người xem trang bị?”
Liễu Cường cũng nhìn Lục Không với ánh mắt mong chờ.
Lục Không gật đầu: “Ừm, bây giờ có thể giao dịch.”
Lục Không đưa toàn bộ trang bị lên phòng chat, sau khi thống kê, Vương Binh và Liễu Cường lại tiến hành một cuộc thương lượng kịch liệt.
Cuối cùng, Liễu Cường lấy được hai bộ Tiểu Ác Ma giáp vải, một bộ Tiểu Ác Ma giáp da, cộng thêm một số trang bị lẻ của Pháp sư, Mục sư và cung thủ.
Những trang bị khác, đều nhường cho Vương Binh.
Đây cũng là vì Liễu Cường e ngại lực ảnh hưởng của Huyền Điểu Quân đối với Đại Hạ.
Nếu không, Liễu Cường sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Đối với Lục Không, bán cho ai cũng như nhau.
Tổng cộng 73 trang bị màu lục, trong đó có mười ba bộ, còn lại là trang bị lẻ.
Cộng lại, cũng được 60 kim tệ, tương đương với sáu mươi vạn!
Cộng thêm số tiền Lục Không bán trang bị trắng trước đó, hiện tại thu nhập của Lục Không đã gần một trăm kim tệ.
Chính là một trăm vạn!
Với tốc độ này, không bao lâu nữa, Lục Không có thể trả hết nợ.
Vì vậy, cả ba người đều rất hài lòng.
Còn những người chơi đứng xem thì trợn tròn mắt.
Đương nhiên bọn họ cũng nghe được tiếng Vương Binh và Liễu Cường tranh cãi nhau.
Đặc biệt là giọng Vương Binh rất lớn, bọn họ muốn không nghe cũng khó.
Nhưng bọn họ nghe được gì?
Mấy chục món trang bị màu lục?
Mỗi món trang bị màu lục đều không tới 1 kim tệ?!
Bọn họ hâm mộ đến mức mắt đỏ bừng lên.
Ghen tị khiến bọn họ hận không thể giết chết Vương Binh và Liễu Cường ngay tại chỗ, để mình thế vào.
“Khó trách Vương đội trưởng lại gọi người kia là nghĩa phụ! Đổi lại là ta, ta trực tiếp gọi thân cha!”
“Đúng vậy, khó trách, ta đã nói rồi, kẻ ăn bám nào có thể làm con rể Liễu tổng, rõ ràng đây đâu phải ăn bám.”
“Huynh đệ, nhìn xa một chút, với tình hình của trò chơi này, nói không chừng tương lai Liễu tổng phải nhờ Lục Không đại ca dẫn dắt.”
“Lục Không đại ca thật sự quá bá đạo, tại sao hắn có thể có nhiều trang bị màu lục như vậy?”
“Không biết, đây chắc chính là sự lợi hại của truyền kỳ trong thôn? Đội chúng ta may mắn đánh được một con Ma Hóa Lão Thử tinh anh, cuối cùng rơi ra một đôi giày trắng. Ngươi đoán xem Lục Không đại ca đánh trang bị kiểu gì?”
Mọi người nhất thời cảm thấy như bị dao đâm vào tim.
Vương Binh cất trang bị đi, cười híp mắt nói: “Có những trang bị này! Đội 7 chúng ta nhất định là đội mạnh nhất Quân đoàn 3, đến lúc đó, chức Quân đoàn trưởng chẳng phải là của ta sao?”
Đương nhiên Vương Binh cũng biết tầm quan trọng của Huyền Điểu Quân đối với Đại Hạ, có thể trở thành Quân đoàn trưởng Quân đoàn 3, tương lai của hắn coi như rộng mở.
Lục Không liếc nhìn Vương Binh, cười nói: “Vậy thì chúc mừng Vương ca trước.”
“Ai, có gì mà chúc mừng? Nếu thật sự được như vậy, đó cũng là nhờ phúc của nghĩa phụ! Sau này có chuyện gì, cứ nói với ta!”
Vương Binh cười rất ngây ngốc, trông rất buồn cười.
Cũng may người của đội hắn không có ở đây, nếu không chắc chắn sẽ hoài nghi nhân sinh.
Đăng bởi | vânkhinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 564 |