Vong ân phụ nghĩa
Cách nơi giao chiến không xa, những tu sĩ được cứu vớt kia nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt hốc mồm.
Những cái tu sĩ Trúc Nguyên cảnh ở giữa tranh đấu, ngoại trừ thực lực của bọn hắn rất mạnh mẽ như trong tưởng tượng, còn có rất nhiều chiêu trò khác thường, ví như...... khua môi múa mép chẳng hạn.
Sau khi thiêu hủy toàn bộ thi thể của bọn người Ma Thánh Kiệt, Vương Lâm liền ngự kiếm trở về vị trí phụ cận sơn động, lập tức nhận được rất nhiều lời nói cảm kíchi: "Đa tạ tiểu anh hùng xuất thủ cứu giúp!"
"Anh hùng sao?" Vương Lâm cười nhạt một tiếng.
Về việc hắn tới đây cũng không phải là vì cứu vớt người khác, chủ yếu vẫn là vì lợi ích của bản thân, mà trong lúc vô tình đã tiện tay cứu những người này.
Tính toán một chút, bây giờ chắc là sắp đến lúc phải trở về Phần Hỏa Tông rồi, sao hắn lại có thời gian ở đây hành hiệp trượng nghĩa chứ.
Những cái tu sĩ kia nhìn thấy Vương Lâm tâm tình không tệ, tự cho là lời nói khích lệ của mình làm cho đối phương rất vui vẻ, vội vàng nói ra những lời mật ngọt.
"Nếu như không có tiểu anh hùng cứu giúp, chúng ta chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết!"
"Tu tiên giới rộng lớn như vậy, người thích hành hiệp trượng nghĩa như ngài lại là không nhiều!"
"Ngày khác nếu như ngài có rảnh, mời ngài đến phủ thượng của ta một lần, nhất định ta sẽ long trọng chiêu đãi!"
Bọn hắn liên tục giơ ngón tay cái lên, nội tâm không khỏi âm thầm bật cười.
Chung quy người trước mặt chỉ là một cái tiểu hài tử!
Nói ra những lời hư vinh này, sẽ để cho bọn hắn dễ dàng ứng phó với Vương Lâm hơn.
Giả thiết giờ phút này, người cứu bọn hắn là một người tâm tư thành thục, thậm chí là hạng người cáo già, sự tình chỉ sợ không có dễ dàng chấm dứt như vậy.
"Không cần phải khen!"
Vương Lâm càng nghe càng muốn cười, nói bổ sung: "Ta cũng không tính là cái anh hùng gì, liền chỉ là một cái hư danh tạm thời mà thôi!"
Nói xong, hắn cầm lấy Huyền Hỏa kiếm, lưỡi kiếm nổi lên hàn quang, trong con ngươi của Vương Lâm lấy lại thanh minh lý trí.
Chuyện cho tới bây giờ, nếu như hôm nay mê thất trong những tiếng thổi phồng này, ngày sau nếu ta gặp phải kiếp nạn, ai sẽ tới cứu ta đây?
Cuối cùng, nhờ người trợ giúp không bằng dùng chính sức lượng của mình!
"Đem linh thạch trong Túi Trữ vật của các ngươi đều giao ra đi!" Vương Lâm lời nói xoay chuyển.
Lời này vừa nói ra, đám người đột nhiên im lặng, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Có tu sĩ ra vẻ không hiểu, nói: "Ngài nói đến giao ra, là chỉ......"
"Đừng giả bộ ngốc nghếch!"
Giờ khắc này, Vương Lâm hiển hiện là một người không có dễ nói chuyện như bọn hắn nghĩ, giọng nói lạnh dần, chém đinh chặt sắt: "Nếu các ngươi đã nói muốn long trọng chiêu đãi ta, chắc hẳn nội tâm đối ơn cứu mạng của ta đã cảm thấy không thể báo đáp, đúng lúc ta đang hơi thiếu một chút linh thạch, sao không thoải mái mà giúp ta một tay?"
Nghe vậy, tất cả những tu sĩ kia lập tức trầm mặc.
"Ngươi cũng muốn cướp đoạt sao?"
"Hành vi của ngươi như vậy, cùng đám giặc cướp kia có gì khác nhau!" Có người ra mặt chỉ trích hành động của Vương Lâm.
"Đúng như lời ngươi nói!"
Vương Lâm lười nhác nói nhảm, lạnh lùng nói: "Giao ra!"
"Tiểu anh hùng, ta còn có việc, xin đi trước một bước!" Tình hình đôi bên đang rất căng thẳng, vậy mà có người hướng phía nơi xa bỏ chạy.
"Bành ——"
Một giây sau, Đạo Đức gạch trong tay của Vương Lâm hóa thành kim quang lướt đi, trực tiếp nện vào đầu tên kia, khiến cho hắn đầu rơi máu chảy.
"Đúng là mỉa mai thay!"
Vương Lâm cất bước tiến lên, lấy đi Túi Trữ vật của hắn, đồng thời dùng chân lật thân hình của hắn lại, lấy đi Túi Trữ vật thứ hai, có chút buồn chán nói: "Nếu các ngươi không có lòng cảm kích thì thôi đi, lại còn dám lấy đi chiến lợi phẩm của ta, ai cho các ngươi dũng khí như vậy?"
Lúc mà Vương Lâm đang tác chiến, đám tu sĩ này ở phía dưới, có một số người đã lấy đi Túi Trữ vật của những tu sĩ Ngưng Khí cảnh bị Đạo Đức gạch oanh sát.
Nhổ răng trước mắt cọp, đúng là gan to tày trời!
Chỉ có thể nói, đám người này tham lam cực độ!
Xác nhận người này không có oan uổng, Vương Lâm thôi động Đạo Đức gạch trực tiếp đập chết hắn, vĩnh viễn trừ đi hậu họa.
Thấy được cảnh này, những người khác cả người phát lạnh: "Hắn tuyệt đối là tâm ngoan thủ lạt lão quái vật giả trang tiểu ấu tử!"
"Ta liều sống liều chết, cũng không phải vì cứu các ngươi."
Ánh mắt của Vương Lâm đảo qua bọn hắn, căn bản không hiểu bọn hắn đang nghĩ cái gì: "Chẳng lẽ những cái kia linh thạch mà các ngươi tích lũy kia so với tính mạng của mình quan trọng hơn sao? Các ngươi bị lừa, quả nhiên là có nguyên nhân!"
Ơn cứu mạng đổi lấy những linh thạch này, Vương Lâm tự nhận không thẹn với lương tâm của mình.
"Nhưng bọn hắn đâu có nghĩ như vậy?"
Bọn chúng chỉ là một đám tu sĩ vừa tham lam vừa keo kiệt, mới bỏ ra một chút lợi ích liền đã hô to gọi nhỏ, bọn hắn đâu có để ý người khác bỏ ra lợi ích còn nhiều hơn mình, mà một khi thu được lợi ích lại cho rằng đây là thứ bọn hắn nên được.
Thậm chí xuất thủ cứu vớt bọn hắn, lại nhận lại những lời chỉ trích. Mảnh tu tiên giới này càng thêm tồi tàn so với tưởng tượng của hắn!
Vương Lâm quả quyết là cho đám người trở nên khúm núm, đành phải nghe lệnh làm theo, đem linh thạch toàn bộ giao ra, trong đó còn có một số tu sĩ hối hận vì sao không có sớm dùng hết linh thạch, từ đó làm lợi cho người khác.
"Các ngươi tự lo liệu đi!" Nhận được linh thạch của đám người, Vương Lâm quay người ngự kiếm rời đi.
Đám người nhìn thấy thân hình của Vương Lâm dần dần biến mất ở trong những đám mây kia, để cho bọn hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, mà ngay tại lúc Vương Lâm vừa rời đi, một vị tu sĩ nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: "Tiểu tử, hôm nay lão tử thua thiệt, về sau nhất định khiến ngươi trả giá!"
"Cũng không biết hai cái đồ chó má nào sinh ra một tiểu súc sinh như vậy!"
"Thiên hạ tiểu cẩu!"
Không ít người mắng nhiếc Vương Lâm, phát tiết toàn bộ bất mãn trong nội tâm.
"Hưu ——"
Chỉ mấy giây sau, Đạo Đức gạch lại lần nữa bay tới, đánh vào thân những cái tu sĩ miệng không sạch sẽ kia, sau đó triệt để phế bỏ đan điền của bọn hắn, để bọn hắn thật sự biến thành phàm nhân, còn có một số người thốt ra lời nói khó nghe, đánh chết tại chỗ, lấy đó để răn đe những người còn lại.
"Nói đủ chưa?"
Trước khi rời đi lần nữa, Vương Lâm mặt không biểu tình: "Các ngươi nhớ phải ghi thù, về sau tới tìm ta, ta tên Canh Huy!"
Đăng bởi | thanhhoang_k5 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 16 |