Tự chịu diệt vong
Cùng thời khắc đó, bên trong đại điện của Tử Vân Tông.
Tử Điện chân nhân thân là đại trưởng lão của Tử Vân Tông, nhìn xem mệnh bài trong tay vỡ vụn, chau mày nói: "Không nghĩ tới Trần Thư Văn thế mà lại chết!"
Như đã nói tới trước đây, mệnh bài chính là một thủ đoạn bảo mệnh mà chỉ riêng đệ tử nội môn trở lên mới có, chủ yếu mượn nhờ bối cảnh của tông môn để uy hiếp địch nhân, làm cho địch nhân kiêng kị, từ đó có thể giữ được tính mạng.
Mệnh bài vỡ vụn có ý nghĩa như thế nào, không cần nói cũng biết.
Nữ tu Chu Thanh Hồng vừa từ thảo nguyên trở về, mở miệng: "Chúng ta lại nhìn xem là ai đã hạ thủ giết người!"
"Đúng thế!"
Sau khi được tông chủ cùng các vị trưởng lão tán thành, Tử Điện chân nhân đang đứng lặng ở giữa đại điện lập tức truyền linh khí của mình vào mệnh bài trong tay.
"Bá!"
Lập tức, hư không phía trên mệnh bài lóe ra cảnh tượng trước khi chết của Trần Thư Văn.
Trần Văn Thư cùng với Vương Lâm trải qua một trận chiến, từ lúc bắt đầu đến tình huống cuối cùng triệt để mạt sát Trần Văn Thư, không thiếu một cảnh nào, tất cả đều hiện ra trước mắt của tông chủ cùng mấy vị trưởng lão.
"Lúc Trần Thư Văn hấp hối, thế mà lại tiết lộ cơ mật của tông môn!"
"Cái tiểu tử kia là ai, chẳng lẽ là lão quái vật nào đó ngụy trang?"
"Nếu như tin tức này lộ ra ngoài, Tử Vân Tông của chúng ta chỉ sợ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!" Sắc mặt của những trưởng lão kia cực kỳ khó coi.
Huyết Yêu thuật cần tế hiến tính mệnh của phàm nhân mới có thể khống chế yêu thú có thực lực cường đại, thủ đoạn như vậy đương nhiên rất có lợi, nhưng một khi xảy ra tình huống ngoài ý muốn, bị tu tiên giới ngoài kia phát hiện, Tử Vân Tông tất nhiên sẽ thành mục tiêu công kích.
"Tất cả yên lặng!"
Tông chủ của Tử Vân Tông tên là Trương Thiên Bằng, là vị đàn ông trung niên để râu quai nón, thân mặc pháp bào màu xanh lục, trên đầu còn mọc ra một con mắt dọc kỳ dị, cả người toát ra vẻ uy phong lẫm liệt, khiến những người xung quanh cảm thấy mười phần áp bách.
Lúc mà Trương Thiên Bằng mở miệng, những người khác trong đại điện lập tức không nói gì nữa, yên lặng chờ đợi phân phó.
"Tử Điện, bây giờ đi tìm người này còn kịp sao?" Trương Thiên Bằng hỏi thăm.
Nếu như còn có khả năng, hắn đương nhiên không hi vọng bí mật của Tử Vân Tông bị lộ ra ngoài, từ đó dẫn tới họa sát thân.
"Cái này......"
Tử Điện chân nhân có chút chần chờ, trầm ngâm tính toán, sau đó thì lắc đầu, nói: "Bây giờ so với lúc Trần Thư Sách bị giết chết đã trôi qua mấy ngày, kẻ này nếu muốn loan truyền tin này, chỉ sợ bây giờ chúng ta mới tiến hành truy sát thì đã trễ!"
Vừa dứt lời, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào thân hình của hài đồng hiện lên giữa không trung kia. Một lúc sau, Tử Điện như phát hiện được điều gì làm cho nội tâm của hắn khiếp sợ không thôi.
Mấy tháng trước tại Thăng tiên đại hội, hai cái đồng nam đồng nữ đối với nhau tình thâm nghĩa trọng để lại cho hắn ấn tượng rất sâu.
Người chém giết Trần Thư Văn, đúng là nam đồng kia!
Như thế nói đến, nam đồng kia chẳng phải là chỉ mất có mấy tháng ngắn ngủi, từ Tiên Thiên nhị trọng đột phá tới Trúc Nguyên cảnh hay sao......
"Hỏa Lôi Ngạo, ngươi cái đại sát bút này đã làm hỏng đại sự của ta!" Tử Điện chân nhân nhịn không được thầm mắng.
Lúc ấy, hắn sớm phỏng đoán được tư chất của nam đồng so với nữ đồng có lẽ cũng không kém bao nhiêu, thậm chí có lúc hắn giả định Vương Lâm chưa từng phục dụng Hỏa Long Thảo, thế mà cảnh giới lại cao hơn nữ đồng, bởi vậy hắn mới ném ra một cành ô liu, ý đồ mời Vương Lâm nhập tông sau đó mới tìm tòi hư thực.
"Tại sao Hỏa Lôi Ngạo nhất định phải tranh giành với ta!"
"Đã đoạt được người thì cũng thôi đi, đoán chừng tên Hỏa Lôi Ngạo kia còn chưa từng phát hiện bí mật của nam đồng, cứ thế mà ngồi nhìn tu vi của hắn dần dần tăng lên, sau đó rời đi tông môn, trở thành phiền phức lớn." Tử Điện chân nhân không khỏi thầm trách mắng Hỏa Lôi Ngạo.
"Nếu đã như vậy, Tử Vân tông chỉ có tạm thời ẩn thế!"
Trương Thiên Bằng không chút do dự đưa ra quyết định: "Khi nào mà Huyết Yêu thuật chưa tu luyện tới đại viên mãn, Tử Vân Tông tuyệt không hiện thế!"
Hắn chỉ có thể đưa ra hạ sách này để phòng ngừa những cường giả khác lấy danh nghĩa "giữ gìn chính nghĩa" mà đến đây tiêu diệt Tử Vân Tông.
Rất nhanh, quyết sách của Trương Thiên Bằng đã đạt được sự hưởng ứng của đám người.
Cùng lúc này, ở một nơi khác.
"Oanh!!" Linh khí bành trướng.
Thân hình của Vương Lâm chấn động, chịu đựng kinh mạch căng đau, cưỡng ép phá quan thành công, tấn thăng tới Trúc Nguyên cảnh Hậu kỳ, từ đây, tổng thể lực chiến của hắn lại tiến thêm một bước.
Sau khi Vương Lâm đột phá thành công đến Trúc Nguyên Cảnh Hậu kỳ mới là chậm rãi mở mắt ra, sau đó từ trong Túi Trữ vật lấy ra có bìa màu lục thần bí cổ tịch, nghiêm túc nghiên cứu.
《 Mạch Động 》!
Đây cũng chính là một thủ đoạn tăng phúc cho bản thân, tác dụng của nó là trong thời gian ngắn sẽ giúp người sở hữu gia tăng thực lực.
Cái bí thuật này rất thần kỳ, trong quá trình tìm hiểu sơ qua, Vương Lâm càng đọc càng vui mừng, bởi vì Mạch Động còn có thể loại trừ một ít tác hại đến từ bên ngoài cho bản thân, ví như nóng rực, rét lạnh, mệt mỏi, trúng độc,... vân vân.
Đương nhiên, chỉ bằng vào tu vi của Vương Lâm bây giờ, nếu muốn dựa vào Sơ cấp Mạch Động để xóa đi ảnh hưởng độc dược của Phần Hỏa Tông, vẫn là quá mức khó khăn, mà để có thể tu luyện Mạnh Động đến Trung cấp, chính là sự tình vô cùng khó khăn, không phải một sớm một chiều là có khả năng đạt được.
"Bí pháp Mạch Động, ta rất có lòng tin trong hơn mười ngày này sẽ nắm giữ được nó!" Đây là bước chuẩn bị cuối cùng của Vương Lâm trước khi hắn trở về Phần Hỏa Tông, "Ngược lại là cái kia Vong Ngã cảnh, không có chút manh mối nào...."
"Vong Ngã cảnh!"
Thế nào là Vong Ngã, trong Thái Nhất quyết đề cập đến trạng thái này vô cùng mập mờ, rõ ràng là thành phần quan trọng nhất, nhưng chỉ có chút ít thông tin, có lẽ là chủ nhân đời trước đã tận lực che giấu.
"Càng nghĩ quên, càng khó quên, không cách nào quên, thì....."
"Thì cái gì? Không có!" Vương Lâm cảm giác có một luồng mê man ở trong lòng lao nhanh qua.
"Trên đời này có đoạn tâm pháp như vậy sao?"
Chỉ có thể nói Thái Nhất quyết rất là tà tính, cứ như nó muốn để người tu luyện tự mình lĩnh hội, nếu như có thể thành công lĩnh hội, liền có thể thành công đặt chân vào Thái Nhất Vong Ngã cảnh. Nếu như lĩnh hội không đúng hướng, nhẹ thì nguyên khí đại thương, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, phong hiểm cực kỳ to lớn.
Cái này quá quỷ dị!
"Con đường tu tiên, quả nhiên khó như lên trời!" Vương Lâm thu liễm tâm tư, sau đó hết sức chăm chú nghiên cứu Mạch Động, tại trong thức hải không ngừng thôi diễn, ý đồ có thể mau chóng nắm giữ.
Tu luyện không tính tuế nguyệt.
Lời này, phàm là tu tiên giả, đều không có ngoại lệ, mà dường như đã thấm sâu vào trong linh thức của mỗi người.
Những cái tu sĩ truy cầu trường sinh, một khi lâm vào trạng thái bế quan, thường thường sẽ quên mất khái niệm thời gian, thời gian bế quan có thể dài dằng dặc mấy chục ngày, thậm chí là mấy năm, hai mắt vừa nhắm lại mở ra, tất cả mọi chuyện đều đã trở thành quá khứ.
Bây giờ, tài nguyên để tu luyện thì không đủ mà độc tố lại sắp bộc phát, Vương Lâm căn bản không dám triệt để buông lỏng tâm thần, tùy ý để thời gian trôi qua, không màng thế sự.
Đảo mắt một cái, hơn mười ngày đã trôi qua.
Sau khi xuất quan, Vương Lâm đã thành công nắm giữ được Mạch Động, sau đó hắn đi đến tiểu điếm gọi ra rất nhiều món ngon, hung hăng thỏa mãn cảm giác ăn uống.
Bên trong Phần Hỏa Tông cao thủ đông đảo, đệ tử nội môn và các trưởng lão cùng nhau tiến lên, với hắn mà nói áp lực thật sự rất lớn, có thể hay không thay đổi càn khôn, cướp đoạt một chút hi vọng sống, liền chính hắn cũng không dám cam đoan thành công.
"Luyện Hồn cảnh cường giả, có thể thành công đánh bại hay không?"
Muốn thắng, ngoại trừ thực lực đủ mạnh, còn nhất định phải lập lên kế hoạch hoàn mỹ nhất, từ đó mới có thể thuận lợi giành được một chút phần thắng!
Sau khi đã ăn uống no say, Vương Lâm đứng dậy rời đi Cầu Tiên phường.
"Lại là cường giả Trúc Nguyên cảnh ngụy trang thành bộ dáng tiểu hài kia!"
"Nghe nói có tu sĩ dùng thứ phẩm linh mạch để làm mồi nhử, thế mà bị một tên hài đồng phá hư, chắc hẳn tên hài đồng đó chính là hắn!"
"Nói như thế, nghĩa là thứ phẩm linh mạch đã bị hắn cướp đi?"
Thời gian trôi qua nhiều ngày, Cầu Tiên phường vẫn như cũ tiếng người huyên náo, rất là náo nhiệt, giống như phiên chợ ở phàm tục.
Vương Lâm chậm rãi đi trên đường lớn rời khỏi nội khu Cầu Tiên phường, đi đến tầng ngoài cùng, mới là từ trong Túi Trữ vật lấy ra Cực phẩm Linh khí Huyền Hỏa kiếm, sau đó thi triển thuật ngự kiếm bay vút lên trời, tiện thể mạt sát rất nhiều tu sĩ Ngưng Khí Cảnh có ý đồ xấu.
"Tiền tài động nhân tâm!"
Cực phẩm Linh khí, như thế nào lại không có người ngấp nghé, nhưng nếu là đồ thuộc về người có tu vi Trúc Nguyên cảnh, cũng là sự tình hết sức bình thường.
"Bá bá bá......"
Sau mười phút Vương Lâm rời khỏi Cầu Tiên phường, bốn vị Trúc Nguyên cảnh tu sĩ cùng với một nữ tu Ngưng Khí cảnh từ bốn phương tám hướng chạy tới, nhìn sơ qua chắc hẳn bọn chúng không có hảo ý.
Sự việc liên quan tới Thiên Toàn Sơn, cuối cùng cũng không có khả năng không bị bên ngoài biết tới.
"Hết thảy mọi việc, đều như ta sở liệu!" Vương Lâm thần sắc đạm mạc.
Trên thực tế, Vương Lâm cũng chưa từng nghĩ chuyện xảy ra ở Thiên Toàn Sơn không bị lộ ra ngoài.
Nếu như không có những cái ngu xuẩn kia thông cáo khắp nơi, dẫn đến càng nhiều kẻ ngu xuẩn tự đi tìm cái chết, hắn làm sao có thể nhanh chóng thu hoạch được tu luyện điểm?
"Canh Huy tiểu nhi, ngươi tham lam vô độ, không chỉ độc chiếm thứ phẩm linh mạch, còn giết chết rất nhiều người lương thiện, quả thực tội đáng chết muôn chết!"
"Tiểu hữu, thứ phẩm linh mạch kia cùng ta có duyên!"
"Vị đạo hữu này, làm người phải có mấy phần đạo lý, ngươi hẳn là biết được điều này a?" Tóm tắt lại lời nói của bốn người kia, nội dung chính là đang chỉ trích hành động của Vương Lâm.
Chính đạo nhân sĩ làm việc, khó tránh khỏi quá mức rườm rà, trực tiếp ra tay lại lộ ra quá là "không nói cấp bậc lễ nghĩa" .
Vương Lâm liếc nhìn một vòng, yên lặng chờ bọn hắn tới gần, lập tức nhìn thấy hai bóng người quen thuộc, nhìn chăm chú một chút, đúng là cái tên Trần Phi lần trước ở trong tiểu điếm muốn cướp chỗ của hắn cùng với Liễu Như Yên đã từng gặp qua tại phòng đấu giá.
Khi đó Trần Phi mới là Ngưng Khí Cảnh Đỉnh phong, bây giờ hắn đã đạt tới Trúc Nguyên cảnh Sơ kỳ.
"Tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa, ngươi nhìn cái gì vậy?"
Tựa hồ phát hiện mình bị địch nhân nhìn chăm chú, Liễu Như Yên rất là kiêu ngạo, cười lạnh nói, "Ngoại trừ ngươi từ chỗ Thứ phẩm linh mạch kia đoạt được linh thạch, những linh thạch mà ngươi nhận được từ quản sự Mộ Dung Nguyên cũng toàn bộ giao ra cho ta!"
Nàng trong lúc vô tình nghe được quản sự lẩm bẩm, biết được đối phương xác thực mới có tám tuổi, mà tám tuổi đã đạt tới cảnh giới Trúc Nguyên cảnh căn bản không hợp lẽ thường, trên người này nhất định có trọng bảo! Lại thêm hắn từ Thứ phẩm linh mạch thu được rất nhiều linh thạch, ai mà chẳng không tâm động?
Bởi vậy, nàng mới là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, sau khi đã trở thành đạo lữ của Trần Phi, công thêm nàng lôi kéo được mấy vị bằng hữu cùng chung chí hướng, mọi người liên hợp lại, cùng một chỗ tới đây giết người đoạt bảo.
Toàn bộ quá trình này rất không dễ dàng, nàng chỉ có hi sinh thân thể, cùng với những cái Trúc Nguyên cảnh cường giả kia song tu, mới thành công thuyết phụcđối phương, mà điểm này, liền Trần Phi cũng không hề biết tới.
"Ranh con, lần này chúng ta ở đây tính cả gốc lẫn lãi đi!" Trần Phi rất là đắc ý.
Bốn vị Trúc Nguyên cảnh tu sĩ liên thủ với nhau, giết chết Vương Lâm cũng là Trúc Nguyên Cảnh thực sự rất dễ dàng.
Nhìn xem bộ dáng này của Trần Phi, có thể thấy được Liễu Như Yên đối với hắn thật tốt!
"Tốt tốt tốt, các ngươi nói rất đúng!"
Nghe được những lời này, Vương Lâm lập tức cười to, sau đó thì nhanh tay lấy ra Đạo Đức gạch: "Các ngươi đã là người không có đức, vậy ta liền giúp các ngươi khai sáng!"
Đăng bởi | thanhhoang_k5 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 16 |