Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bại lộ

Phiên bản Dịch · 3898 chữ

Nói đến chặt xương sườn thực ra là một công việc bẩn thỉu khá khó chịu và mức lương thấp đến đáng thương. Thật ra, lý do tại sao Phương Lâm luôn có thể làm công việc này với cảm giác thích thú là vì để có thể trải nghiệm loại siêu việt hơn chính mình khi ánh sáng nhấp nháy.

Ông chủ hắn nhìn động tác chậm chạp của Phương Lâm, rốt cuộc chịu không nổi sắc mặt tái mét định đến dạy dỗ tiểu tử không coi ai ra gì này, ai biết vừa tiến lên hai bước cái thớt đập mạnh một cái văng ra vài cục máu thịt, hắn kinh hãi lui nhanh về phía sau sợ chim báo hỉ trên người sẽ bị bẩn, rốt cục thấy Phương Lâm dừng dao vừa định lấy lại dũng khí đi tới dạy dỗ. Nhưng hắn nhìn thấy thiếu niên ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh duỗi tay cầm dao chìa ra chậm rãi tháo tấm vải trắng dính máu quấn quanh người, ông chủ hắn nhìn thấy động tác của hắn mà không biết tại sao liền bình tĩnh lại và lùi lại một bước, nuốt nước bọt một cái miễn cưỡng duy trì khí thế trước đó nói:

"Ngươi ... ngươi muốn làm gì nếu không làm... gì ?"

Phương Lâm nói một cách chân thành:

"Khả năng của ta là có hạn. Có vẻ như ta không thể đáp ứng yêu cầu của ông. Việc này coi như ta thôi việc đi. Ta không cần lương cho tháng này. ”

Vừa nói hắn vừa cuộn tạp dề lại định đi ngay lập tức. Ông chủ của hắn trong lòng đột nhiên bị đả kích nghiêm trọng, nếu tiểu tử này đi rồi thì đi đâu kiếm nhân viên rẻ như vậy? Hiếm thấy hắn lại siêng năng, tay chân có thể dùng làm nửa người dọn dẹp, cho dù là hơi chậm, tay cũng không có vẻ lười biếng quan trọng nhất chính là! Bây giờ đi thị trường nhân tài tìm người khác tới, thế nào cũng phải đưa cho 1.500 bao ăn ở, nhân phẩm còn rất khó nói!

 Người ta thường nói: Khi một thứ sắp mất đi, họ mới hiểu được giá trị của nó - ông chủ cũng vậy, lúc này mới nhớ đến lợi ích của Phương Lâm lắp ba lắp bắp nói:

 "Không, ta mới vào đây nhìn một chút, nhân tiện thúc giục một chút thôi, ngươi đã làm rất tốt. Tiếp tục đi, mọi người làm việc chăm chỉ, buổi tối ta sẽ mời một bữa. "

Một mặt nói, một mặt rất bối rối, cúi người gật đầu bước ra ngoài, Phương Lâm khẽ nhếch miệng, một công nhân tạm thời làm 200 tệ một tháng vẫn có thể làm được như mình, cao ngạo như ông chủ cũng phải sợ. Nghĩ đến cũng là hiếm thấy.

Buổi tối hôm nay Phương Lâm dĩ nhiên là bận bịu, sau đó chính ông chủ cũng tự mình xông vào trận chặt xương sườn cùng hắn, tuy rằng trên tay có hai cái bọng máu lớn, nhưng coi như là đau cũng vui vẻ. Hai giờ khuya ông chủ hắn mặt mày tươi cười, quả là kiếm được bộn tiền, cả 500 cân sườn heo đóng đá hết sạch, vì vậy ông chủ bùn xỉn liền rút ra mấy tờ Mao, mỗi người thưởng năm mươi nhân dân tệ, bữa tối — chính xác mà nói đó là bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm, danh nghĩa là một nồi lẩu, nhưng thực chất là trộn phần khách ăn còn dư lại trong nồi! Nhưng bận rộn cả ngày, đều đói đến luống cuống, mọi người đều ăn ngấu nghiến không lo được nhiều như vậy, chỉ cố ăn cho no bụng rồi lại nói sau.     

Đêm nay Phương Lâm đã thực sự kiệt sức. Mặc dù hắn có sức chịu đựng cao, có thể kiềm chế cơn đau thể xác, tiêu hao lực cực kỳ lớn cũng không thể bình tĩnh với những thay đổi sắp xuất hiện. Ngay cả lúc ăn, hắn cũng sử dụng tay trái, sức ăn khá lớn, lại nhai từ từ, vì vậy khi ăn xong hầu hết mọi người đều giải tán. Ngay cả người anh siêng năng nhất Chu Tam cũng ngáy ngủ ngay trên chiếc ghế đẩu bên cạnh, Phương Lâm liền lấy hộp cơm của mình đi rửa sạch trước. Trước khi hộp cơm được rửa sạch, con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại!     

Vạn Cường đó không biết từ bao giờ đã lặng lẽ đi đến phía sau hắn!     

Phương Lâm có thể biết được điều này, không phải vì dự cảm có nguy cơ gì, cũng không phải bởi vì Vạn Cường phát ra âm thanh bị hắn phát hiện được, mà là bởi vì vòi nước inox trước mặt khéo léo phản chiếu cảnh tượng phía sau!   

 “Làm sao vậy?” Phương Lâm đột nhiên nhàn nhạt nói. Mặc dù rất hứng thú với hình xăm nháy mắt trên người Vạn Cường, nhưng hắn biết rằng càng quan tâm đến thì càng phải dửng dưng, sao cho có lợi nhất mà ít tốn kém nhất.    

 Thay vào đó, sợ hết hồn lại là Vạn Cường, hắn cả người rùng mình nói:    

 “Ngươi, sao ngươi biết ta đến?”     

Phương Lâm khóe miệng nhếch lên một chút, nhưng không trả lời câu hỏi, sau đó hỏi:     

“Có chuyện gì vậy? ? "

Vạn Cường rất không hài lòng với loại phản ứng hoàn toàn bị động này, trên trán nổi lên gân xanh, nhưng lại ráng nhịn nói:

"Cũng không có chuyện gì, chẳng qua ngươi là sinh viên đại học. Gần đây, ta cảm thấy ngực hơi khó chịu. Ta muốn nhờ ngươi xem giúp. "

Phương Lâm trong lòng động một cái. Hắn thực sự muốn nhìn kỹ hơn hình xăm trên ngực của Vạn Cường, hắn đã lên kế hoạch làm thế nào để làm việc này mà không bị nghi ngờ. Ai biết rằng người này lại chủ động đưa tới cửa! Một dự cảm xấu chợt lóe lên trong lòng hắn. Phải biết rằng mọi thứ trên đời đều chứa đựng cả ưu và khuyết điểm. Bất cứ điều gì diễn ra quá suôn sẻ thường kéo theo một số nguy cơ bất thường đằng sau nó.

Phương Lâm lấy tính tình thận trọng, muốn nói đem việc này từ chối, nhưng vào lúc này người đàn ông trước mặt đột nhiên kéo áo sơ mi trên ngực ra! Cúc áo rơi trên mặt đất "Cách cách.. Cách cách"!

Hình xăm đó!

Hình xăm đỏ như máu với nụ cười dữ tợn lại xuất hiện trước mặt Phương Lâm!

Lúc này, hắn tinh ý phát hiện sau khi cởi bỏ áo sơ mi, Vạn Cường đường nét cơ bắp trên người rất rõ ràng, từng cái từng cái đột ngột xuất hiện, xem ra hắn đã trải qua nhiều năm rèn luyện sức lực!

Nhưng thành thật mà nói, hắn là người lười biếng nhất trong việc lên xuống bếp. Hắn ngồi khoanh tay cả ngày hoặc đi loanh quanh như một người giám thị. Lý do khiến ông chủ khó tính này có thể chịu đựng được điều đó là vì chị gái của Vạn Cường cũng ở đây, hơn nưa mối quan hệ với ông chủ bùn xỉn khá mập mờ.

Hình xăm này ... rất quỷ dị.

Phương Lâm chỉ có thể mô tả nó bằng hai từ quỷ dị.

Từ khi nhìn thấy hình xăm hôm đó, anh đã tham khảo rất nhiều thông tin, có hai cách để xăm, một là buộc một thanh gỗ có răng cá mập và cựa xương động vật rồi nhúng vào mực, chấm vào da bằng một cái búa nhỏ. Thứ hai là sử dụng những chiếc lông sắc do người Maori lưu truyền, buộc lại với chung vào thanh gỗ làm bằng tay đâm vào da. Nhưng dù là phương pháp nào thì cũng không thể tạo ra được họa tiết sống động và rực rỡ như vậy!

Đột nhiên, hình xăm gớm ghiếc đó đột nhiên cười với hắn một cái!

Tâm lý của Phương Lâm cực kỳ mạnh mẽ, hắn có thể ngủ thiếp đi ngay lập tức sau khi giết ai đó, nhưng hắn đột nhiên kinh ngạc giật mình trước việc này. Xung quanh im lặng, ánh sáng đèn huỳnh quang trở nên nhạt nhòa, nước từ vòi "Tích tắc" khi nó vang lên, một bầu không khí bí ẩn đang lặng lẽ bao trùm trong không khí. Vẻ mặt của Vạn Cường thay đổi mấy lần, cuối cùng mặt không cảm giác nói:

"Trông đẹp không?"

Phương Lâm hít một hơi thật sâu. Anh nhận thấy rằng Vạn Cường có vẻ bình tĩnh, nhưng ngón trỏ và ngón cái không còn xoa nắn nữa, nhãn cầu hơi lồi ra ngoài, cả đám lông lạnh trên cánh tay cũng hơi hé mở, điều này cho thấy lúc này hắn đang trong trạng thái vô cùng hưng phấn, vô số ý nghĩ lóe lên trong lòng, nhưng đột nhiên ánh mắt hắn lại bắt gặp đôi mắt ma mị sâu thẳm kia, không nhịn được mà đáp:

“Nhìn rất… kỳ quái.”

Vạn Cường liền lao tới cầm lấy một cánh tay của Phương Lâm. Đôi mắt hiện rõ gân đỏ, giọng nói của hắn thay đổi đột ngột với sự phấn khích kêu lên:

"Ngươi. . . . . Ngươi quả nhiên thấy được dấu ấn ác mộng này!"

 Khả năng tự chủ của Phương Lâm rất mạnh. Ngay khi lời nói được nói ra, hắn biết có chuyện không ổn muốn hét thật to, bỗng thấy thắt lưng lạnh ngắt, hơi nhói đau, dường như có thứ gì đó rất sắc bén đâm xuyên vào da thịt, trên bề mặt hông đang run lên bần bật. Giọng của Vạn Cường trở nên u ám và bí hiểm, hắn ta nói từng chữ một:

“Đi đi.”

 Phương Lâm đã phán đoán được rằng mình đã bị một con dao để ở eo, hắn bình tĩnh nói:

 “Đi đâu? Ngươi cẩn thận làm ta bị thương. Người ta có thể đến đây bất cứ lúc nào. "

 Vạn Cường không nói, nhưng khẽ di chuyển bàn tay của mình, mũi dao đâm nửa tấc (tức 5 phân) vào cở thể chỉ cho Phương Lâm phương hướng đi tới với một cơn đau nhói.

Có cầu thang.

Phương Lâm vốn tưởng rằng Vạn Cường sẽ đưa mình lên sân thượng, nơi mà người bình thường ít lui tới, nhưng hướng hai người họ đi xuống hắn không hiểu? Chẳng lẽ cái tên này định cứ như vậy áp giải bản thân mình xuống lầu đi vào bên trong phòng khách? Hắn ta không sợ ai đó gọi cảnh sát sao? Cho dù hắn ta không sợ, nhưng mình là tội phạm bị truy nã mình sợ ah!

Thật không may, Phương Lâm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo hắn ta xuống cầu thang. Có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt của Vạn Cường đang nhắm hờ, hình xăm đầu ma gớm ghiếc trên ngực đang phát ra ánh sáng mờ ảo. Khi nó chiếu vào cầu thang, nó thực sự tạo ra một cảm giác khúc xạ không thực! Như thể mặt đất cứng ngắc có mặt nước xao động, như thể có một kết giới ngăn cách một thế giới khác!

Cả hai xâm nhập thật nhẹ nhàng và dễ dàng!

Sau khi đi lên nửa cầu thang, Phương Lâm ngay lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn! Hắn ra vào đây mỗi ngày, để não không bị nhàn rỗi, hắn thực sự đang tìm kiếm dữ liệu để ghi nhớ bất cứ lúc nào. Trong tình huống bình thường, cầu thang nửa tầng có tổng cộng 11 bậc, mỗi bậc cao 14 cm. Tuy nhiên, anh thấy nửa tầng trước vẫn bình thường. Sau khi rẽ vào góc, cầu thang dưới chân anh đổi thành 13 chiều cao của mỗi bậc thang cũng giảm đi một chút!

Vạn Cường đang thở hổn hển vì quá phấn khích, thúc giục Phương Lâm đi xuống nhanh chóng, theo hoàn cảnh bình thường, lẽ ra họ đã đi bộ đến sảnh dưới của tiệm lẩu rồi. Tuy nhiên, thứ xuất hiện trước mặt Phương Lâm lại khác ánh sáng mờ ảo ở chỗ rẽ, những bậc thang cong vô tận dường như đi thẳng vào sâu thẳm lòng đất!     

Khoa học hiện đại không thể mô tả điều này. Chung quanh im lặng, thậm chí còn có tiếng nước liên tục hòa cùng tiếng thở dồn dập, Phương Lâm cảm thấy trên cánh tay như thể được nối với một cái vòng sắt, đơn giản là bị Vạn Mạnh lôi đi một cách dễ dàng về phía trước.    

Tầng năm, tầng sáu, tầng bảy ... Phương Lâm thầm đếm trong lòng, chú ý từng bước đi xuống, tuy người thường có thể quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhưng Phương Lâm có thể nhận thấy rất nhiều chi tiết, lưu vào tâm trí có thể sử dụng logic lập luận để dự đoán một số sự kiện sẽ sớm xảy ra.    

Khi lên đến tầng mười một, hắn đã có thể lờ mờ nghe thấy những tiếng ồn ào, Phương Lâm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng vẫn sinh ra niềm vui không tự chủ, bước đi chậm rãi trong môi trường u ám như vậy thực sự là tâm lý rất mạnh, thậm chí còn hơi thở có chút khó khăn. Khi lên đến tầng mười ba, không còn cầu thang để đi xuống, và kết cấu từ dưới chân truyền đến cảm giác mềm và nhờn, như thể giẫm lên các cơ quan nội tạng.

Lúc này, hình xăm dữ tợn trên ngực của Vạn Cường tỏa ra ánh sáng xanh yếu ớt, rất lạnh lẽo chiếu sáng chung quanh, nhưng chung quanh bọn họ cũng chỉ giới hạn trong phạm vi mấy mét, dường như chỉ là một bóng đèn xanh mờ mịt đem hai người vây lại. Ngay sau đó, phía xa xa xa chợt lóe lên một tia sáng trắng sắc bén, Phương Lâm nhìn thấy, lập tức nhắm mắt lại như phản xạ có điều kiện, chỉ là cảm thấy khóe mắt cay xè, vẻn vẹn nửa giây bị ánh sáng trắng chiếu vào liền có một cảm giác như bị đâm về thể xác và tinh thần!

Vạn Cường hét lên ngay lập tức, mắt hắn lồi ra gần một cm so với hốc mắt, gân xanh trên cổ hắn phồng ra từng cái một, trông như máu trên khắp cơ thể hắn đang sôi lên. Hai tay hắn đang quào loạn điên cuồng trong không khí, cổ họng kêu lên một cách đau đớn:

" Chờ... . . Chờ một chút!"

Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ bóng tối, có độ cứng và kết cấu như kim loại nói:

"Ngươi đã phá quy tắc, nên bị trừng phạt!"

Vào thời điểm âm thanh truyền đến, Vạn Cường khàn giọng hét lên:

"Ta không! Người này có thể nhìn thấy dấu ấn ác mộng !"

Tiếng gầm của hắn truyền ra trong không gian bí mật hư ảo này, chúng va vào nhau, vầng sáng màu trắng ở phía xa đột nhiên sáng ngời mờ ảo, nhưng cảm giác lúc này Phương Lâm rất nhẹ nhàng, rồi dần dần ánh sáng lan tràn giống như rò rỉ thủy ngân, giống như một đại lộ màu trắng, kéo dài ngay trước mặt hai người họ như một tấm thảm.

Vạn Cường vui mừng, hắn vội vàng kéo Phương Lâm chạy nhanh tới ánh sáng trắng, khi khoảng cách đến gần, Phương Lâm nhận thấy rằng một đường viền to lớn dần dần xuất hiện trước mặt mình, khi đến gần hơn phát hiện ra đó là một tòa nhà màu xanh sáng loáng ấn tượng. Một vòm lớn với đủ loại răng nanh dài mọc ngay ngắn trên đó, chiều cao ít nhất cũng phải hơn trăm mét, vậy nên nó được chống đỡ ở đó thẳng đứng, chỉ nhìn nó trong lòng bất giác có một loại kinh hãi, muốn quỳ xuống thúc giục hành lễ.

Có một người đang ngồi dưới cửa.

Người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ trên mặt, giống hệt hình xăm đầu quỷ trên ngực của Vạn Cường. Hắn chỉ là ngồi ở đó, Phương Lâm cảm thấy bàn tay to lớn của Vạn Cường đang nắm lấy cẳng tay mình đang run lên, không biết là vì sợ hãi hay là kích động.

Người đàn ông đeo mặt nạ ma nói:

"Chính là hắn? Người có thể nhìn thấy dấu ấn ác mộng của ngươi?"

Vạn Cường vội vàng nói:

"Đúng rồi!" "Chắc chắn 100%!"

Người đàn ông đeo mặt nạ đầu quỷ kia quay sang Phương Lâm, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, Phương Lâm lập tức cảm thấy lông tơ trên người dựng ngược như bị điện tích nào đó xuyên qua. Nhưng hắn vẫn bình thản đứng im lặng nhìn đối phương.

“Ừ.” Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ chậm rãi nói:

“Ngươi không nói dối, số 13776. Hắn ta thực sự có thể nhìn thấy dấu ấn ác mộng của anh. Theo luật của thế giới, ngươi có thể đưa ra yêu cầu đáp ứng tình trạng của mình.”

Vạn Cường nuốt nước bọt"Ừng ực" một , vô cùng khô khốc thở dốc nói:

"Ta... ta muốn rời khỏi nơi này! Lần nữa sống cuộc sống bình thường!"

Người đeo mặt nạ quỷ ngưng lại một chút, hiển nhiên cảm thấy có chút kinh ngạc, lập tức lạnh giọng nói:

"Ngươi có biết giá?"

Vạn Cường sắc mặt co quắp, trong mắt hiện lên tia sáng điên cuồng, loại ánh mắt này, Phương Lâm đã rất nhiều lần nhìn thấy ánh mắt này trên người đánh bạc bị thua!

"Ta ... biết ...! Chỉ cần có thể thuận lợi ra khỏi cánh cửa sau lưng ngươi, ta có thể đoạn tuyệt với nơi ma quái này!"

Lão Nhị nghiến răng nghiến lợi. "Người khác có thể đi ra ngoài, tại sao ta không thể?"

Nghe được những lời này, Phương Lâm trong lòng thở dài. Trên đời này có rất nhiều điều mà người khác có thể làm được nhưng ngươi không thể.

Người đeo mặt nạ quỷ thanh âm bình thản, không hề thăng trầm:

"Vào đi!"

Sau lưng hắn, trong nháy mắt xuất hiện một cánh cửa gỗ vô cùng đổ nát, nếu có gì khác thường, chính là tay nắm cửa gỗ nhàn nhạt lộ ra tia sáng đỏ động lòng!

Vạn Cường cơ mặt vặn vẹo, hắn đột nhiên rống lên, cầm tay cầm xông vào cửa, cửa đóng mở cực nhanh, nhưng Phương Lâm vẫn có thể nhìn thấy trong phòng lộ ra tia sáng đỏ như máu, trong phòng có một loạt những tiếng động kỳ quái, như thể một con thú dữ đang gặm xương, lại giống như mười bảy, mười tám người đang kéo cưa để xẻ gỗ. Tuy nhiên, đó chỉ là một phút ... Chính xác mà nói, khi Phương Lâm đếm đến năm mươi lăm một tiếng rít thảm thiết, tuyệt vọng đột nhiên vang lên trong phòng!

"Giết ta! Giết ta!"

Lời vừa dứt, sau âm thanh liên tục vang lên tiếng chặt thịt và xương, bọt đen tràn ra từ khe nứt trên cánh cửa, đập vào mặt Phương Lâm một cách đau đớn, rồi từ từ tuột xuống. Phương Lâm không đưa tay ra để lau, thay vào đó nhớ lại giọng nói cuối cùng trong căn phòng trước đó với sự thích thú, không khỏi suy nghĩ:

"Hóa ra tiếng xương người bị chặt giống hệt tiếng xương heo bị chặt."

Người đàn ông đeo mặt nạ đầu ma lặng lẽ nhìn anh ta một lúc, sau đó nhẹ nói:

"Lại đây."

Phương Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Vì ta đã đến đây và đã thấy rất nhiều điều khó tin, nếu ta không tham gia, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

“Hậu quả giống như hắn.” Người đeo mặt nạ quỷ bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn về phía vết máu dần dần ngưng tụ trên mặt Phương Lâm.

“Vậy gia nhập có ích lợi gì?” Phương Lâm cười, lúc này còn có thể cười! ”Giống như một ông chủ rất khắt khe muốn thuê nhân viên. Phải làm sáng tỏ lợi ích của mình trước."

Người đeo mặt nạ quỷ không ngờ thanh niên này lại bình tĩnh như vậy, hắn ngẩn người rồi nói:

"Nếu ... ngươi có thể hoàn thành mười nhiệm vụ chính được giao, thì một yêu cầu có thể được thực hiện. "

Phương Lâm đột nhiên hít sâu một hơi, gục đầu xuống, người khác không nhìn thấy biểu hiện trên mặt hắn, chỉ có thể cảm thấy người thanh niên này đang đấu tranh tư tưởng cực kỳ kịch liệt, một lúc lâu sau mới dùng lời nói hết sức cẩn thận. :

"Vậy ... liệu yêu cầu này có thể đạt được điều gì đó mà khoa học hiện đại không thể làm được ... hoặc thậm chí không thể nghĩ ra? Ví dụ như ... hồi sinh một người đã chết và hỏa táng?"

“Có.” Người đeo mặt nạ quỷ chỉ đáp một chữ. Rõ ràng, đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp người hỏi câu này.

Phương Lâm đột nhiên nắm chặt tay, đây không phải là muốn tấn công người ta trước, mà là bởi vì hưng phấn quá độ, cơ bắp toàn thân đều bị siết chặt, bất giác môi bị cắn nát, còn có một mặn chát mùi tanh lưu lại trong miệng.

-------- Đó là mùi máu.

“Ta tham gia.” Phương Lâm nhanh chóng khôi phục bình tĩnh nói: “Muốn ta làm gì?

“Ngươi từng giết người chưa?” Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đột nhiên hỏi một câu hỏi không liên quan. Nhưng Phương Lâm biết rằng hắn ta nhìn thấy điều này từ sự bình tĩnh sau khi chứng kiến cái chết thương tâm của một người, vì vậy hắn nói một cách khéo léo:

"Ta không muốn nói về quá khứ."

Người đeo mặt nạ quỷ nhìn hắn một cái thật sâu, đột nhiên búng tay.

Chỉ thấy phía sau lưng hắn ta cánh cửa khổng lồ bằng đồng kỳ lạ và tráng lệ, bỗng nhiên phát ra ánh sáng yếu ớt, màu sắc của ánh sáng rất quỷ dị đáng sợ, như thể có máu tươi quệt lên cánh cửa khổng lồ. Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ ra lệnh:

"Đi qua."

Phương Lâm hít một hơi thật sâu rồi từ từ bước tới, hắn nhận ra trên cánh cổng khổng lồ cách đó một mét có vô số cậu bé nhỏ xíu và hoa văn kì dị,hắn đang định nhìn kỹ thì cơ thể đột nhiên có một lực hút cực lớn từ trước người hắn truyền đến, trên ngực nóng bỏng đau đớn, sau đó liền ngất đi!

Bạn đang đọc Vương Bài Tiến Hóa (Bản Dịch) của Quyển Thổ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HạVânVân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.