Cái Chết Đến Bất Ngờ
Một ngày bình thường đang diễn ra trên Trái Đất, tại một vũ trụ song song nào đó . Một cậu thiếu niên tên Trials, năm nay chỉ mới tròn 17 tuổi - cái tuổi của sự mộng mơ , hoài bão và tràn trề sức sống. Cậu thiếu niên Trials đấy cũng như bao người trên Trái Đất này, cũng có ước mơ, mộng tưởng và tất nhiên là cả nhiệt huyết của tuổi trẻ lúc bấy giờ nữa. Nhưng....
SẦMMMMMM
Tiếng đụng chạm vào mặt đất , tiếng la hét thất thanh , còi xe báo động kêu lên inh ỏi khiến Trials tỉnh lại sau cơn choáng.
"Hà...Hà..."
Cậu không thể lên tiếng , tất cả những gì có thể phát ra từ miệng là những hơi thở yếu ớt, mong manh.
"Mình ngu thật" -Trials nghĩ
Chợt cậu nhận ra tay của mình đang giữ chặt cái gì đó. Gom chút sức tàn để cúi đầu xuống, đập vào mắt cậu là hình ảnh một đứa trẻ có mái tóc màu vàng đang nằm gọn trong lòng cậu. Có vẻ đứa bé chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tuy nhiên cơ thể của nó vẫn còn hơi run run . Một chút trí nhớ xẹt qua đầu và cậu thầm nghĩ
"May quá , em ấy vẫn an toàn "
Quay lại vài phút trước
Hôm nay là buổi học đầu năm mới của lớp 11 và Trials đang trên đường đi đến buổi khai giảng đầu năm . Trên đường đi cậu ngắm cảnh như một thói quen nhàm chán mà cậu vẫn làm như mọi ngày, sự nhộn nhịp của thành phố với tiếng rao bán của các bác bán hàng rong , tiếng xe cộ đi lại kèm theo khói bụi mịt mù đã trở thành nét đặc trưng của mỗi thành phố công nghiệp lúc bấy giờ , đang ngắm cảnh bỗng cậu nghe thấy tiếng la thất thanh:
"Có người vượt đèn đỏ kìa !!!!!!"
Quay đầu ra nhìn, đồng tử cậu hơi co lại và thầm nghĩ :"Đậu xanh, đứa nào làm cha mẹ vô trách nhiệm vậy !"
Ở giữa làn đường cho người đi bộ , một đứa bé tóc vàng ,mắt xanh đang ở đó, bằng một cách thần kỳ nào đó đứa bé đã ở đó mà không ai thèm để ý để dắt nó vào bên lề đường. Nhưng đó không phải trọng điểm, có một chiếc xe tải đang lao tới với tốc độ cao nhưng mọi người xung quanh không ai đủ can đảm ra cứu đứa bé cả. Cũng phải , ra ngoài cứu đứa bé không quen biết rồi có khi mình cũng bị đâm thì sao ? Lúc đó thì ai cứu mình ? Có ngu mới đi ra đó cứu !
Chiếc xe vẫn lăn bánh đi nhanh , tài xế trên xe cũng đang cố hết sức để dừng xe lại nhưng có vẻ như xe tải đã mất phanh và vẫn lao đi với tốc độ y như thế, thậm chí người tài xế đã phải nhắm mắt che mặt lại vì không muốn nhìn thấy cảnh mình sắp gây ra.
Lúc này đây Trials đang có một cuộc đấu tranh nội tâm quyết liệt, trái tim cậu mách bảo rằng hãy đi cứu lấy đứa trẻ ấy nhưng lí trí cậu lại phủ định điều đó và cho rằng nó quá nguy hiểm để thực hiện. Chợt một viễn cảnh nào đó trong đầu cậu xẹt qua, những vệt máu trải dài khắp mặt đường, đứa bé đang nằm trong vũng máu ấy cùng với tiếng la hét của mọi người xung quanh.
Đầu óc cậu trở nên trống rỗng....
Cơ thể cậu bắt đầu di chuyển...
1 bước...
2 bước...
3 bước...
Và cậu CHẠY!!!! Chạy thật nhanh tới chỗ của đứa bé ấy. Chiếc xe tải vẫn đang ầm ầm tông đến và may thay, cậu đã tới trước.
Không hề do dự hay nghĩ ngợi , cậu lập tức ôm đứa bé vào lòng để hòng chạy ra khỏi phạm vi chiếc xe tải đang lao tới.
"Một chút nữa!! Chạy nhanh thêm chút nữa !!! Di chuyển một chút nữa!!!!!"
Rất tiếc, đây là Trái Đất, là Địa Cầu, là cuộc sống thực tế mà chúng ta phải đối mặt. Con người không thể nhanh hơn xe tải và Trials đã bị chiếc xe tải tông trúng.
Sầmmmmmmm
Cơ thể cậu bị tông bay ra xa nhưng trước đó cậu vẫn kịp nghiêng người để cơ thể làm tấm chắn khiến cho đứa bé tóc vàng không bị lực tông của ô tô tác động đến. Nhưng Cơ thể của cậu thiếu niên 17 tuổi làm sao mà chống lại được lực tông của ô tô cho được. Cơ thể tiếp đất khiến Trials nghe được tiếng xương gãy, có thể cậu đã bị gãy xương sườn và nứt hộp sọ.Cậu bị ngất đi trong thoáng chốc.
Quay lại hiện tại
"Hà...Hà..." Tiếng hơi thở của cậu mong manh dần , tầm mắt của cậu dần mờ đi, cậu thấy chiếc xe tải tông phải mình đã chệch hướng đi mà tông vào cái cột gần đó khiến khói động cơ bốc lên nghi ngút . Đứa bé được cậu ôm nãy giờ cũng được ai đó bế lên, họ còn kiểm tra tình trạng của cậu và hỏi han nhưng cậu không thể nghe được tí gì hết và cả người dần lịm đi
Trials nghĩ :"Hóa ra đây là cái chết sao ? Thật bất lực, thật nhỏ bé, nhưng mà...."
Nhiều người sẽ nói hành động đó thật ngu ngốc, khi chỉ lợi người mà hại mình như vậy, nhưng khi cứu người thì mấy ai lại đi suy nghĩ đến lợi ích cơ chứ và nếu cho cậu chọn lại thì Trials sẽ không do dự mà vẫn làm như thế. Vì Trials biết, khoảnh khắc đó cậu đã nghe theo tiếng nói của trái tim và cậu không hối hận.
"Con xin lỗi cha mẹ vì đã không kịp báo hiếu. Em gái, nhờ em hãy chăm sóc cho cha mẹ hộ phần anh nhé !"
Đó là ý nghĩ cuối cùng của cậu thiếu niên Trials 17 tuổi trước khi từ giã cõi đời ở cái độ tuổi còn quá sớm. Và mọi thứ dần chìm vào im lặng
Đăng bởi | kingcell123 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 9 |