Thức Tỉnh Từ Trong Đám Cháy
......
......
......"Nhanh lên!!!"....
..."Mau mở đường cho họ ra ngoài!!!"...
Một loạt âm thanh các âm thanh gào to, tiếng lửa cháy, tiếng đổ sập của một vài thứ gì đó cùng với cảm giác khó thở khiến Trials phải bừng tỉnh. Trước mặt cậu bỗng hiện ra khung cảnh mà chắc là chỉ có trên phim cậu mới thấy qua, xung quanh cậu toàn là lửa, tiếng cháy nổ, khói bay lên làm mắt cậu cay xè ngay khi vừa mở mắt khiến Trials kêu lên
"Oe....Oe.....Oe...."(Cái quái gì đang diễn ra vậy ?)
Chợt, cậu nhận ra cái tiếng mình phát ra nãy giờ không phải là tiếng nói mà là tiếng khóc của một đứa trẻ con. Bên cạnh cậu bỗng có tiếng nói:
"Này chị kia, cầm cái này đắp lên mặt đứa trẻ nhanh lên, cẩn thận đứa bé bị ngạt"
Nói rồi người đàn ông ăn mặc trang phục lính cứu hỏa đưa một cái khăn mặt ướt cho một người phụ nữ đang ẵm cậu trên tay
"Cảm ơn anh, tôi làm ngay đây". Nói rồi người phụ nữ ấy quay sang nói với Trials
"Nào bé cưng, ngoan nhé, mẹ con mình sẽ sớm đi ra khỏi đây nên con chịu khó chút nha". Rồi đắp cái khăn ướt lên mặt cậu. Trials hơi khó chịu nhưng cũng biết lúc này mà không đắp khăn ướt lên mặt là kiểu gì cậu cũng sẽ ngạt thở mà chết, và tất nhiên cậu không muốn chết kiểu này, vừa thức tỉnh ở một nơi xa lạ mà lại chết một lần nữa vì chơi ngu thì đúng là nhục không để đâu hết nhục. Lần này thì cậu không bị ngạt thở với cay mắt nữa, hai cơn đau vừa dội đã dịu đi đôi chút nhưng cậu biết đây cũng chỉ là giải pháp tạm thời, nếu không thể thoát khỏi đám cháy này thì có thể cả Trials, người phụ nữ đang ẵm cậu lẫn người lính cứu hỏa kia sẽ phải bỏ mạng hết ở đây. Đang suy nghĩ miên man thì người lính cứu hỏa kia nói:
"Được rồi, nhanh lên nào, chúng ta phải thoát khỏi đây nhanh trước khi tòa nhà này sụp đổ"
Người phụ nữ cũng chỉ kịp"Vâng !" một cái rồi hớt hải chạy theo người lính cứu hỏa.
Khi ra đến cửa, người đàn ông lính cứu hỏa cầm tay vào khóa cửa và vặn nó nhưng....
Nó đã bị khóa !!!!
"Chết tiệt" người lính cứu hỏa chửi thề một tiếng nhưng vẫn không bỏ cuộc, anh ta lấy thân mình húc vào cánh cửa và cố gắng phá cánh cửa nhưng thất bại, cánh cửa này cứng hơn bất cứ cánh cửa nào anh ta từng được huấn luyện để phá ra trước đó. Không chần chừ, người lính cứu hỏa lập tức lấy bộ đàm ra và liên lạc với bên ngoài:
"Này!! Có ai ở bên kia không ? Chỗ tôi cần chi viện"
Ở bên kia bộ đàm cũng phát ra âm thanh:
"Anh Phúc Hải!! Có chuyện gì vậy ? Chẳng phải anh đang cứu hộ ở tầng 2 sao ?"
Phúc Hải - người lính cứu hộ đáp lại với giọng gấp gáp:
"Cửa bên tôi bị kẹt, tôi cần một người nữa phối hợp để phá cánh cửa ra. Chết tiệt !! Tôi không có nhiều thời gian, bên tôi có một người phụ nữ và một đứa trẻ khoảng vài tháng tuổi, họ cần được cứu ưu tiên cứu ra !!"
Phúc Hải vừa cầm bộ đàm nói chuyện vừa cố gắng húc đổ cánh cửa trong vô vọng, thân hình cao lớn của anh lúc này trông thật bất lực trước sản phẩm được làm ra bởi con người - một cánh cửa.
Đầu dây bên kia đáp lại với sự bất lực không nhỏ:
"Không được rồi anh Phúc Hải ! Đội cứu hỏa của chúng ta đang tiếp người từ trên tầng 5 xuống không thể xuống tầng 2 chi viện giúp anh được. Anh hãy cố cầm cự, một đội khác sẽ tới sớm để chi viện anh nhanh thôi !"
Phúc Hải tức giận gằn giọng:
"Mấy cậu tính đến để chi viện hay đến để nhặt xác đấy hả ?"
Đầu dây bên kia chỉ có thể đáp lại bằng giọng động viên:
"Xin hãy cố gắng cầm cự cho tới lúc chúng tôi chi viện ! Anh Phúc Hải ! Đội chi viện sẽ đến sớm thôi ! Xin hãy yên tâm !"
Biết là hết cách Phúc Hải đành bảo:
"Mấy cậu nợ tôi một chầu bia tối nay đấy !" Rồi tắt bộ đàm.
Phúc Hải nhanh chóng dùng bộ bình xịt cứu hỏa sau lưng dập tắt một tấm vải lớn gần đó đủ để phủ kín một người và phủ lên cả người phụ nữ đang ẵm Trials và còn đưa thêm một cái khăn ướt cho người phụ nữ rồi nói:
"Hãy dùng cái này đi, chúng ta cần cầm cự cho tới khi đội chi viện tới !"
Sau đó nhanh chóng phủ tấm vải lớn kín người phụ nữ lẫn Trials. Sau đó Phúc Hải lấy bình cứu hỏa dập đám lửa xung quanh, nhưng đó cũng chỉ là biện pháp cầm cự trong vô vọng mà thôi. Khi bình cứu hỏa hết nhiên liệu thì đám cháy sẽ nhanh chóng bùng lên và điều gì cần đến chắc chắn sẽ đến.
Một lúc sau
[Cạch, Cạch]
"Chết tiệt, hết nhiên liệu rồi" Phúc Hải chỉ có thể chửi thề trong vô vọng. Rồi nhìn sang đám cháy đang nhanh chóng bùng phát trở lại, kèm theo đó là đám khói đang dần bao trùm vị trí của 3 người và thở dài:
"Vô vọng rồi..."
Đăng bởi | kingcell123 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |