Vị Cứu Tinh Không Ngờ Tới
Phừng...Phừng
Đám cháy đang dần bao phủ cả 3 người lại. Sau tiếng thở dài đầy chán chường của Phúc Hải. Người phụ nữ đang ẵm Trials trở nên sợ hãi và có kèm theo chút khủng hoảng. Cô ấy nói:
"Chúng...chúng ta sẽ...chết sao?"
Phúc Hải chán chường trả lời:
"Có lẽ vậy, đã qua hơn 15 phút rồi mà đội cứu viện vẫn chưa tới. Cứ cái đà này thì chúng ta chỉ có nước chôn xác tại nơi đây"
"Không...không thể nào ! Chúng ta không còn cách nào sao ?" Người phụ nữ ấy trở nên hoảng loạn.
Phúc Hải đáp:
"Tôi đã thử tất cả các cách rồi, trừ phi là có phép màu. Bằng không cả 2... À không là cả 3 chúng ta sẽ chết tại chỗ này. Không có ngoại lệ !"
Bầu không khí dần trở nên im lặng trong một chốc, xung quanh chỉ còn tiếng đám cháy hừng hực đang muốn nuốt chửng cả 3 con người xấu số.
Như thể đã lấy hết can đảm, người phụ nữ ấy tạm thời vén cái khăn đang che lấy mặt Trials lúc này và cúi người xuống với gương mặt đang rơi nước mắt lã chã:
"Mẹ xin lỗi con, Trials, mẹ đã quá tự phụ khi nghĩ chỉ một mình cũng đã đủ để nuôi con lớn đến lúc trưởng thành. Con biết không ? Ngày con đến với mẹ là ngày mẹ hạnh phúc nhất trong những ngày tháng u ám đó, và lần đầu khi mẹ nhìn con mẹ đã nghĩ " À, mình có thể nuôi lớn nó, đứa con của mình, chỉ với hai bàn tay này !". Vậy mà giờ đây, chúng ta bị chôn ở đây không thể ra ngoài, mẹ không thể chứng kiến cảnh con lớn lên và trưởng thành và....."
Như bị nghẹn thứ gì đó trong họng, người phụ nữ hít sâu một hơi rồi nói tiếp:
"Ôi, Trials, thiên thần bé bỏng của mẹ, hãy ngủ đi ! Rồi chuyện này sẽ trở thành một giấc mơ thôi, Hãy ngủ đi, con yêu ! Ngủ đi..."
Và rồi tiếng ca của người phụ nữ ấy cất lên, một tiếng ca trong trẻo, thanh thoát, hát một bài hát ru nào đó mà Trials cũng không biết. Câu hát như một bài thánh ca trong trẻo đẹp đẽ gợi lên những thứ tốt đẹp trong giấc mơ, và cũng có thể là bài hát khóc tang cho 3 con người xấu số sắp chìm trong biển lửa, người phụ nữ ấy vừa hát vừa ôm đứa trẻ trong tay vào lòng và tiếp tục cất lên lời ca hát ru trong tuyệt vọng.
Còn Trials, lúc này cậu nghĩ gì ? Để mà nói rằng thì nãy giờ trừ lúc người phụ nữ nói với cậu bằng tiếng Anh ra thì cuộc đối thoại của người lính cứu hỏa Phúc Hải với bộ đàm, hay lúc người phụ nữ đối thoại với Phúc Hải thì nói thật là cậu chả hiểu gì. Nhưng thông qua biểu cảm cũng như là giọng nói chán chường của người lính cứu hỏa ấy và biểu cảm tuyệt vọng của người phụ nữ thì cũng đủ để cậu hiểu là bản thân đang trong tình cảnh tuyệt vọng tới mức nào. Sau đó người phụ đó vén khăn che mặt của cậu lên và thì thầm những lời nói trong tuyệt vọng, cô ấy gửi trao tất cả những lời nói yêu thương vào Trials, "À không đúng hơn là đứa bé cô ấy đang bế trên tay. Một kẻ cướp đoạt như mình làm gì có tư cách nhận được sự yêu thương đó chứ" -Trials thầm tự diễu
"Nhóc thực sự khiến ta phải ghen tỵ đó, Trials" Cậu thầm nghĩ:
Nói như vậy chả nhẽ ở thế giới trước cậu không được yêu thưởng bởi cha mẹ mình ư ? Không, ngược lại cậu được hưởng những điều nên có của một người con trưởng trong nhà, cho đến khi em gái cậu ra đời thì gia đình đã nghiêm khắc hơn trong việc dạy dỗ cậu, biến cậu từ một đứa trẻ bướng bỉnh thành một cậu bé trưởng thành hơn, bớt mè nheo hơn và ra dáng là một người anh cả có thể bảo vệ đứa em gái bé bỏng của mình.
Trials không trách họ, cậu còn thầm cảm ơn họ vì đã dạy dỗ cậu đến mức ấy để cậu trưởng thành như ngày hôm nay, tuy vậy từ đó cậu không còn cảm nhận được tình yêu thương ngày còn bé nữa . Tình yêu thương của cha mẹ Trials đã kết tinh vào những lần cậu đạt điểm cao trong học tập hay những lần đòn roi vì cậu đã làm những việc sai trái, và tất nhiên là Trials không nhận ra điều đó. Và giờ đây Trials thực sự ghen tỵ với chủ nhân của thân xác cậu nhập vào.
Tựa đầu trong lồng ngực ấm áp của người phụ nữ giữa biển lửa đang thét gào, lòng cậu chợt bình yên đến lạ
"Ấm áp thật đấy !" Trials nghĩ
Khác với ngọn lửa cháy da cháy thịt kia, hơi ấm trong lồng ngực người phụ nữ này dịu dàng đến lạ kỳ. Cậu có thể cảm nhận từng nhịp đập trái tim của người phụ nữ này. Có thể...chỉ một lần này thôi, cậu thực sự muốn hóa thành một đứa trẻ, dù chỉ một lúc nữa thôi nhiệt độ của đám cháy sẽ khiến cả 3 người thành đám tro nhưng cậu thực sự muốn làm thế và cậu đã làm được, ôm chặt người phụ nữ trước mặt như thế muốn nói lời chia tay với cô ấy lần cuối.
Nước mắt của cậu đã rơi và cậu bắt đầu khóc như một đứa trẻ:
"Oe....Oe....Oe...Oe"
Một cơn gió nóng từ đâu đó cuốn tới hất văng tấm vải phủ Trials và người phụ nữ ấy ra khiến nó rơi vào trong đám cháy và nhanh chóng lụi tàn, tiếng khóc của đứa trẻ và tiếng hát ru của người phụ nữ đã trở thành một bản giao hưởng thê lương trong giờ phút này.
Phúc Hải, người nãy giờ im lặng cũng phải cảm động trước tình mẫu tử thiêng liêng ấy
"Thôi thì đằng nào cũng chết, thôi thì để tôi trở thành tấm khiên bảo vệ cho tình cảm của 2 người vậy. Thật là ! Ai bảo tôi là một nhân viên cứu hỏa mẫu mực cơ chứ !" Phúc Hải nghĩ
Nghĩ là làm, chàng lính cứu hỏa đến bên cạnh người phụ nữ và đứa trẻ hai tay dang ra ôm cả hai vào lòng, cơ thể to lớn của Phúc Hải đã khiến cho người phụ nữ an tâm hơn phần nào, cơ thể đã bớt run rẩy để tiếp tục cất lên lời ca hát ru bi thương.
Hình ảnh người lính cứu hỏa ôm một người phụ nữ và một đứa trẻ là hình ảnh đẹp đẽ và thiêng liêng cỡ nào nhưng mà đám cháy thì không có tình cảm, chúng nhanh chóng lan tới và nuốt trọn 3 số phận nghiệt ngã.
Phừng.....Phừng
................
..................
....................
Bỗng chốc trong gian phòng tràn ngập ánh sáng màu trắng huyền ảo cùng vô số cái bóng nhanh chóng vụt qua dập tắt đám cháy trên người của Phúc Hải, người phụ nữ và Trials.
"Tiểu tỷ lệ, nhờ cô!!!" Một giọng nói nam tính vang lên, đáng tiếc là không ai nghe thấy được.
"Yên tâm đi túc chủ, cậu chỉ cần quan tâm đến việc đưa người khác ra ngoài là được" Một giọng nói nữ tính khác vang lên nhưng mà là trong đầu của giọng nói nam tính trước đó.
Trong căn phòng đầy ánh sáng trắng đó thân hình của 3 người nhanh chóng biến mất và được đưa ra bên ngoài, nhưng không chỉ mình họ mà còn có nhiều người khác đang mắc kẹt trong tòa nhà cũng được đưa ra với tình trạng y như vậy . Một ánh sáng trắng vụt qua là một con người, một con vật thậm chí là cả đoàn người.
Một điều kì lạ là những người được đưa ra bên ngoài với cơ thể hoàn hảo không một vết thương, nếu như không phải là từng vết cháy xém còn vương trên bộ quần áo của họ, thậm chí có người còn khỏa thân nữa thì chắc chắn là không ai tin họ là những người kém may mắn bị mắc kẹt trong vụ hỏa hoạn này.
Ánh sáng trắng đến nhanh mà đi cũng nhanh , sau một vòng quanh tòa nhà bị hỏa hoạn không còn thấy ai bị mắc kẹt thì nhanh chóng biến mất và không quên để lại một dòng chữ bằng tiếng Trung to tướng ở trên tường tòa nhà :
"CÁC ANH VẤT VẢ RỒI, NGHỈ NGƠI ĐI NHÉ"
Phúc Hải là người đầu tiên nhận ra sự khác biệt và nhanh chóng nhìn lên xung quanh với sự ngỡ ngàng vì không thể tin được mình đã thoát chết thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ len lỏi chưa kịp thành hình ấy
"Xin lỗi nhưng mà anh có thể buông tay ra được không ?" Người phụ nữ đang được Phúc Hải ôm nhanh chóng lên tiếng.
"À...? À vâng vâng, xin lỗi cô tôi không cố ý !" Phúc Hải nhanh chóng buông tay ra gãi đầu gãi tai với vẻ mặt xấu hổ và bối rối.
Trials - lúc này đã khóc xong và trong trạng thái thút thít cũng phải ngừng lại vì cảnh tượng khó tin trước mắt mình
"Mình còn sống ?!!!!" Một ý nghĩ chợt lóe lên và khiến cậu cảm thấy hoang đường, vì rõ ràng là cả 3 người đã bị thiêu rụi trong đám cháy cơ mà, sống làm sao được ?
"Đúng rồi, vậy còn 2 người kia ?" Trials nhanh chóng quay ra xem xét và lén thở phào vì cả hai vẫn ổn.
Những tiếng ồn ào xung quanh bắt đầu xuất hiện, mọi người ngạc nhiên vì tình cảnh của mình đến cả những người bên ngoài cũng vậy. Mọi người đứng chết trân tại một chỗ mất 1 giây vì sự việc trước mắt vượt qua khả năng để mọi người tiếp nhận nó.
" Này ! Tôi còn sống hả ?"
" Không thể tin được "
" Ai đó đánh tôi một phát đi !"
*Chát *
"Oái, sao cậu đánh tôi ?"
" Thì cậu vừa bảo ai đó đánh cậu đi còn gì ?"
" Cậu muốn gây sự đó hả ?"
" Mà khoan ? Thế có nghĩa là...."
"CHÚNG TA CÒN SỐNG !!!!!!!!!!!!!!!!!"
"ÔI TRỜI ĐẤT THẦN PHẬT ƠI CON ĐỘI ƠN NGÀI !!!!!!!!"
" ÔI MẸ ƠI CON VẪN CÒN SỐNG NÈ MẸ ƠI !!!!!!!"
........
Giữa tiếng hoan hô ồn ào của những người xung quanh, Trials dần thả lỏng người vì biết bản thân đã an toàn dù không biết vì sao ?
"Mà thôi còn sống là tốt rồi, có cái gì về sau tính tiếp "
Với ý nghĩ đó, giấc ngủ dần dần kéo đến và tầm mắt cậu dần mờ đi và cậu ngủ gục trong lòng người phụ nữ.
" Tốt rồi nhỉ ? Chúng ta đều còn sống !" Phúc hải nói
" Đúng vậy ! Chúng ta đều còn sống " người phụ nữ trả lời
" À đúng rồi tên tôi là Phúc Hải, Phúc trong Hạnh Phúc, Hải trong Đại Hải nghĩa là một biển trời hạnh phúc. Hân hạnh được làm quen ! Còn cô, cô tên gì ?" Nói rồi Phúc Hải đưa tay ra tỏ ý muốn làm quen.
Người phụ nữ hơi chần chờ nhưng nghĩ đến việc người đàn ông trước mắt đã không màng nguy hiểm bảo vệ cho hai mẹ con cô vào giây phút ngọn lửa bao trùm lên tất cả ấy, cô đã bắt tay với Phúc Hải và nói:
" Cứ gọi tôi là Hina( Hy Nguyệt)!"
Đăng bởi | kingcell123 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 9 |