Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người mới tới đại đội

Phiên bản Dịch · 2392 chữ

"Ơ, đây chẳng phải là Tiểu Linh sao? Sao em lại ở đây một mình thế này?" Thẩm Hồng Tinh vừa nghe thấy tiếng gọi liền lập tức phanh xe lại.

"Hôm nay em lên trấn mua ít đồ dùng cho gia đình, đang loay hoay không biết làm sao mang về thì lại gặp được anh họ đây."

"Haha, đúng là em gặp may rồi, mau lên đây nào, đem hết đồ đặt lên xe đi."

Năm phút sau, nhìn chiếc xe đạp phía trước và sau bị treo đầy đồ đạc, Thẩm Linh ngượng ngùng cười:

"Anh họ, thật làm phiền anh quá. Đúng là duyên số, nếu không sao lại trùng hợp thế này! Hôm nay em còn may mắn mua được mấy món không cần phiếu, mua nhiều thêm chút. Tiện đây em cũng mua được một đôi dép xăng-đan size 43, là mẫu mới nhất năm nay, về nhà em sẽ lấy ra tặng anh."

Thẩm Linh liếc nhìn đôi giày cũ bung keo dưới chân Thẩm Hồng Tinh rồi nói.

"Ai chà, em khách sáo làm gì, người một nhà cả mà. Thôi được rồi, xe giờ không đạp nổi nữa, chúng ta đi bộ về đi." Vẻ mặt của Thẩm Hồng Tinh ngay lập tức dịu lại, cười xòa.

"Tiểu Linh này, anh nghe nói đội mình vừa mở cái xưởng xà phòng, nghe bảo làm ăn tốt lắm…"

"Ôi dào, cũng chỉ là quy mô nhỏ thôi, sao mà so được với các xưởng lớn trên trấn." Vừa nghe đến đây, Thẩm Linh đã mơ hồ đoán được, lần này Thẩm Hồng Tinh về thôn có lẽ có liên quan đến xưởng xà phòng.

"Em còn khiêm tốn nữa! Anh nghe nói gần đây xà phòng thơm bán chạy nhất trên trấn đều là từ xưởng của đội mình. Nghe bảo nhiều người còn mua không được."

"Xưởng nhà mình vừa mới khởi đầu, quy mô sản xuất chưa lớn, sau này sản lượng sẽ tăng dần."

"Được, được! Anh nghe nói ý tưởng này là của em đưa ra, đúng là không hổ danh người từng học cấp ba. Đầu óc nhanh nhạy, giỏi thật! Người một nhà cả, có chuyện tốt cũng nên giúp đỡ nhau nhiều hơn chứ."

"Đúng, đúng. Người một nhà mà, giúp được gì chắc chắn em sẽ giúp." Thẩm Linh cười cười, nhưng trong lòng nghĩ thầm: Anh giỏi như vậy, trước đây sao không nghĩ giúp đỡ chúng tôi chứ?

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chậm rãi trở về nhà.

"Được rồi, đồ đạc mang về đến đây là xong. Anh không ở lại nữa đâu, tối nay nhớ gọi chú hai sang nhà ăn cơm nhé." Thẩm Hồng Tinh vừa cười vừa nói.

"Được, trời cũng không còn sớm nữa, anh họ mau về đi. Bác cả và bác gái chắc sẽ vui lắm khi thấy anh về." Thẩm Linh vội dỡ đồ từ xe xuống, lấy ra đôi dép xăng-đan size 43 đưa cho Thẩm Hồng Tinh.

Nhìn Thẩm Hồng Tinh đi xa, Thẩm Linh thở phào nhẹ nhõm. Người này đúng là nói nhiều, thật mệt mỏi!

"Cô cô!" Tiểu Triều Dương nghe tiếng, từ bếp chạy ra, ôm chầm lấy chân Thẩm Linh.

"Ai da, Tiểu Triều Dương, xem cô mang gì tốt về cho cháu đây!"

"Trời ơi, em gái, em dọn cả Cung Tiêu Xã về nhà à?" Chị dâu Triệu Cúc vừa cười vừa nói, chạy ra giúp.

"Haha, chị dâu thật là khéo đùa. Mau lại giúp em mang đồ vào nhà, mệt chết đi được."

"Được, Tiểu Dương, mau đi lấy nước cho cô con uống, xem cô con nóng thế kia."

Tiểu Triều Dương rất nhanh chạy vào bếp, lấy nước mang ra.

"Cô uống nước đi ~"

"Cảm ơn Tiểu Triều Dương, đúng là bảo bối ngoan của cô." Thẩm Linh xoa đầu Tiểu Triều Dương, lấy từ trong túi ra một viên kẹo quýt đưa cho cậu bé.

Tiểu Triều Dương cầm viên kẹo trong tay, vui mừng khôn xiết, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng.

Đồ đạc được mang vào gian chính, chờ mọi người trong nhà trở về rồi tính tiếp.

Không lâu sau, từng người trong nhà cũng lần lượt tan làm trở về.

Trên bàn ăn, Hàn Đại Mai bỗng thở dài một tiếng…

"Hôm nay trên đội đưa xuống đây một nhóm người bị hạ phóng, người nào người nấy gầy nhẳng, yếu ớt như cây măng non, còn có cả mấy đứa nhỏ nữa. Những ngày sau chắc chắn sẽ chẳng dễ sống."

"Thôi được rồi, mấy chuyện này không phải việc chúng ta lo. Ở nhà thì cố gắng ít nói lại, nếu để người khác nghe được, không chừng lại bị gán tội đấy." Thẩm Nhị Trụ hạ giọng nhắc nhở.

"Được rồi, không nói nữa. Chúng ta dân thường thì cứ lo sống tốt ngày tháng của mình thôi. Mọi người mau ăn cơm đi, ăn xong tôi còn phải xem con gái hôm nay mang những gì về nữa!" Hàn Đại Mai lườm chồng một cái rồi thúc giục.

"Đúng vậy, hôm nay con mua về không ít đồ. Nếu không nhờ đi nhờ xe của anh họ, chắc con chẳng biết phải làm sao để mang hết về nhà!"

Nghe đến đây, mọi người trên bàn cơm càng ăn nhanh hơn.

"Đây là dép xăng-đan, mỗi người một đôi. Mẹ, mẹ xem số đo rồi phát cho từng người nhé. Khăn mặt trắng để cha và các anh dùng, màu hồng nhạt để mẹ, chị dâu và con dùng, mỗi người một cái, đừng làm lộn xộn nhé!"

"Ai chà, thế này thật tốt quá! Trước đây cha con cứ hay lấy nhầm khăn mặt của mẹ, mùi hôi ấy thật không chịu nổi. Bây giờ màu sắc phân rõ ràng thế này, nếu còn lấy nhầm thì xem mẹ xử lý thế nào!" Hàn Đại Mai cầm chiếc khăn hồng nhạt trên tay, cười tươi như hoa.

Chị dâu Triệu Cúc cũng mừng rỡ không kém.

"Còn khăn mặt màu xanh nhạt này là để cho An An và Tiểu Triều Dương nhé, có thích không?"

"Thích ạ! Cảm ơn chị!"

"Thích lắm! Cảm ơn cô cô!"

"Em gái à, em bất công quá nha! Màu trắng thì dễ dơ, lại đưa cho bọn con trai, còn màu xanh nhạt đẹp thế thì em giữ cho bọn nhỏ!" Thẩm Dân bày ra vẻ bất mãn, cố tình làm bộ muốn giật chiếc khăn từ tay Thẩm An.

"Không được! Chị cho em rồi, của em thì không ai được lấy!" Thẩm An hoảng sợ hét lên, ôm chặt chiếc khăn mặt màu xanh nhạt vào lòng.

Chiếc khăn này đẹp quá, lát nữa nhất định phải khoe với mấy đứa em trong đội, để chúng ghen tị chết đi được! Đây là khăn mặt của riêng mình, cả đội có đứa nhỏ nào có khăn riêng đâu?

"Được rồi, thằng ba, đừng trêu chọc em trai nữa. Đã được tiện nghi rồi còn khoe mẽ. Em gái con lúc nào cũng nghĩ cho các con, cái gì tốt cũng mang về. Các con phải đối xử tốt với em gái, biết chưa?"

"Haha, cha mẹ, mau lại đây xem. Đây là mấy cái chậu tráng men mới để rửa mặt, còn chậu cũ thì dùng để rửa chân." Thẩm Dân vừa nói vừa cười, nhìn các món đồ mà Thẩm Linh mang về không khỏi xuýt xoa khen ngợi.

"Một cái cho cha mẹ, một cái cho nhà đại ca, một cái cho anh ba và em út, một cái cho con. Còn đây là vải dệt, mẹ xem rồi may quần áo mới mùa hè cho cả nhà, phần còn dư để mẹ tự quyết định nhé." Thẩm Linh sắp xếp đồ đạc gọn gàng, phân chia rõ ràng từng thứ.

"À đúng rồi, anh họ còn bảo tối nay cha qua nhà anh ấy ăn cơm." Thẩm Linh bỗng nhớ ra, liền nhắc nhở.

"Nhà bác cả con là cái người chẳng bao giờ dậy sớm nếu mà không có lợi. Lần này cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành gì đâu. Thẩm Nhị Trụ, tôi nói rõ trước, việc gì cũng phải nghĩ đến gia đình mình. Nếu ông đồng ý cái gì không nên đồng ý, tôi sẽ không để yên đâu!"

"Ai da, được rồi bà nó! Tôi tự biết chừng mực mà." Thẩm Nhị Trụ xua tay, vẻ mặt bất lực.

“Chúng ta đều đã phân gia, ngày thường không có chuyện gì để mà dây dưa. Gần đây cũng chỉ có chuyện của xưởng xà phòng là khiến nhiều người đỏ mắt. Nhà bác cả vẫn luôn canh cánh trong lòng vì không được chọn, anh họ lớn thì giỏi luồn cúi, tám phần là có liên quan đến chuyện ở xưởng.” Thẩm Dân phân tích.

“Hừ! Tôi thấy đúng là vậy! Xưởng này vốn là do con gái nhà chúng ta góp ý mà có. Giờ nó còn là cán bộ nhỏ của xưởng. Chúng ta là người nhà cán bộ thì cũng phải có ý thức, không thể làm mấy chuyện thiên vị!” Hàn Đại Mai lườm Thẩm Nhị Trụ, nói với vẻ đầy trách móc.

“Không bao giờ! Các người nghĩ lão tử này là người làm việc thiên vị à? Hừ!” Thẩm Nhị Trụ hậm hực phản bác.

Ông hiểu rõ tính cách của anh trai mình, một người thích hư vinh, thích thể diện. Từ khi con trai ông ta làm việc ở trấn trên, nhà ông ta đã trở thành niềm tự hào của cả đội. Nhưng bây giờ, khi nhà ông phất lên, ông thừa biết trong lòng đại ca chẳng thoải mái chút nào.

Sáng sớm, Thẩm Linh dậy từ rất sớm, cả ngày bận rộn, đến giờ cơm trưa đã cảm thấy buồn ngủ, nhịn không được ngáp một cái thật dài.

Cả nhà thấy thế, lập tức ngừng lại, ai về phòng nấy để nghỉ trưa.

Buổi chiều, trước khi đi làm, Hàn Đại Mai tranh thủ ghé vào phòng con gái. Nhìn thấy Thẩm Linh ngủ say đến đỏ bừng cả mặt, miệng còn khe khẽ phát ra tiếng ngáy nhỏ, bà chợt cảm thấy trong lòng trào dâng niềm thương yêu. Với tâm trạng phấn khởi, bà vui vẻ đi làm.

Thẩm Linh ngủ một giấc thật đã, tỉnh dậy thấy trời đã hơn ba giờ chiều. Ngẩn ngơ một lúc, cô rời giường, rửa mặt cho tỉnh táo, rồi theo thói quen đi dạo một vòng quanh xưởng.

Lúc này đã cuối tháng tám, trời vẫn còn rất nóng. Mới đi một vòng mà cả người cô đã mướt mồ hôi. Thẩm Linh không khỏi thèm điều hòa mát rượi, hoặc ít nhất là quạt nhỏ đeo cổ.

Đang định quay lên núi, cô chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ xa. Nhìn lại, cô thấy vài thanh niên mặt mày hống hách nhưng quần áo lại lấm lem, vội vã đỡ một người nào đó, đi về phía chuồng bò dưới chân núi.

“Chỗ này điều kiện khó khăn, các cậu cứ tạm thu dọn ở đây trước. Sau này sẽ cử người đến sửa sang thêm vài căn nhà nữa, bằng không đến mùa đông chắc không ở nổi đâu.” Thẩm đội trưởng nói vài câu đơn giản, sắp xếp xong người mới rồi trở về họp.

Thẩm Linh nhìn từ xa một lát rồi tránh đi. Cô hiểu rất rõ rằng vào thời điểm này, giữ mình an toàn là cách làm khôn ngoan nhất. Cái kiểu thánh mẫu chỉ khiến người ta rước họa vào thân.

Cô đi đến căn cứ bí mật trên núi, định sửa soạn lại đống bảo bối của mình. Vừa bước vào không gian, Thẩm Linh mở hết các rương ra, ánh sáng vàng kim rực rỡ suýt chút nữa làm cô lóa mắt. Trong lòng vui như hoa nở, đúng là thích nhất cảm giác giàu có như thế này!

Sau khi kiểm kê, cô phát hiện mình có tới sáu rương vàng, các đồ cổ, đồ sứ chiếm ba tầng kệ, ngọc thạch châu báu được đựng trong mười cái rương, mỗi bộ đều có hộp gỗ tinh xảo đựng riêng.

Còn có các loại gỗ quý, hai tráp ngọc trai viên nào viên nấy tròn trịa, bóng bẩy, giá trị xa xỉ. Đúng là đãi ngộ VIP!

Ngoài ra, còn có vài món đồ gỗ cũ bị lỗi đặt riêng một chỗ, ba rương sách cổ và tư liệu quý giá được sắp xếp gọn gàng. Thẩm Linh mất hơn một giờ để sửa soạn lại hết.

Nhìn không gian đầy ắp bảo bối, lòng cô cảm thấy an toàn tuyệt đối. Chỉ cần thế này, cô có thể nằm chơi cả đời, chẳng lo thiếu thốn gì.

Tối đến, cha và hai anh trai bị gọi qua nhà bác cả ăn cơm, nên bữa tối ở nhà được làm rất đơn giản.

Sau bữa ăn, cả nhà quây quần ngoài sân hóng gió, vừa ăn trái cây hái từ trên núi vừa trò chuyện. Dù thỉnh thoảng bị muỗi đốt, nhưng tất cả đều rất yên bình, thoải mái.

“Bốp!” Thẩm Linh đập chết một con muỗi. Ngẩng đầu lên, cô nghe thấy tiếng vỗ muỗi vang lên khắp nơi. Trong không gian của cô có thuốc xịt muỗi, nhưng mùi hương quá nồng, không tiện lấy ra dùng. Có lẽ cô nên ưu tiên làm nến đuổi muỗi để sử dụng lâu dài.

“Cha và các anh đi lâu như vậy chưa về, chắc ngủ lại nhà bác trai cả luôn rồi.” Hàn Đại Mai vừa đập muỗi vừa lẩm bẩm.

“Mấy người đàn ông chắc lại uống rượu, đã uống vào thì quên hết giờ giấc.” Chị dâu vừa phe phẩy chiếc quạt tre vừa bế Tiểu Triều Dương, cười nói.

“Cũng sắp về rồi đấy.” Thẩm Linh đáp.

“Hừ, bọn họ đi ăn cơm không mang theo con, sau này con cũng không mang họ theo đâu!” Thẩm An tỏ vẻ ấm ức.

Mọi người đang cười nói vui vẻ thì đột nhiên thấy mấy người đàn ông vừa được nhắc tới đã quay về.

Bạn đang đọc Xuyên Đến Thập Niên 60, Cá Mặn Làm Nghiên Cứu Khoa Học Cường Quốc của Thái Không Trạm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy89948955
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.