Xưởng xà phòng nguy cơ
Thẩm Nhị Trụ nhíu mày, vẻ mặt có phần lo lắng, anh cả và anh ba cũng biểu lộ vẻ mặt nghiêm trọng.
"Sao, họ lại đưa ra yêu cầu quá đáng gì?" Hàn Đại Mai không nhịn được, lên tiếng hỏi ngay lập tức.
"Àiii!" Thẩm Nhị Trụ thở dài một tiếng.
"Sớm biết sẽ là Hồng Môn Yến, không ngờ bọn họ lại có thể mặt dày như vậy, ăn nói hàm hồ, xà phòng của đại đội mà làm như nhà chúng ta mở, nói cái gì mỗi tháng đưa cho họ một trăm khối để phụng dưỡng, bác gái cả còn yêu cầu cất nhắc Thẩm Hồng Kỳ lên làm chủ nhiệm nhà xưởng, nhưng Thẩm Hồng Kỳ làm gì có chút tài cán nào, lại chẳng có đức hạnh gì, thế mà bọn họ lại yêu cầu quá đáng như vậy!" Anh ba Thẩm Dân tức giận nói, khuôn mặt đầy sự khinh thường.
"Xưởng này là tài sản chung của đại đội, không phải chỉ một mình nhà chúng ta có thể quyết định, nếu chuyện này để lộ ra ngoài, nhà chúng ta sẽ bị chỉ trích rất nặng!" Anh cả Thẩm lên tiếng, giọng nói đầy lo lắng.
"Đúng là đang đưa chúng ta lên làm đối tượng để người trong thôn chỉ trích đây mà!”
"Không thể đồng ý được, nếu chúng ta đồng ý, cả nhà này có thể bị đưa ra phê bình. Cả nhà thấy mấy ông lão ở chuồng bò hôm nay không? Bây giờ ai cũng muốn giữ yên ổn, đừng để nhà xưởng vừa mới đứng vững lại bị ảnh hưởng, bất kỳ sai sót nào cũng có thể gây hậu quả nghiêm trọng!" Thẩm Nhị Trụ lớn tiếng nói.
"Được rồi, chúng ta tự biết là đủ rồi, những lời đó cứ để mặc họ nói, làm tốt việc của mình là được, chúng ta không thể để cho người ngoài kéo chân sau của mình!" Hàn Đại Mai khẳng định.
"Đúng vậy, hiện tại tình hình đang căng thẳng, chúng ta chỉ cần làm việc chính, những người muốn mua cứ ra ngoài mua, không tiếp đón là được!" Thẩm Linh bình thản nói, biểu cảm không chút thay đổi.
Thân thích quả thật không dễ đối phó, họ chẳng cần thương lượng gì cả, nếu bạn cảm thấy ngượng từ chối thì thôi, cuối cùng sẽ bị họ dồn vào thế khó xử. Sớm hay muộn bạn cũng sẽ phải trả giá!
"Xưởng của chúng ta hiện giờ quy mô chưa lớn, đơn hàng đủ rồi, cứ làm từng bước một, chưa thể mở rộng tiêu thụ, phải chờ xem tình hình sau này ra sao."
"Con cũng đồng ý, giờ tình hình huyện đang bắt đầu bất ổn, chúng ta cứ giữ vững bước đi hiện tại, làm việc cẩn thận hơn một chút," Thẩm Dân tán thành.
"Được rồi, giờ đã muộn rồi, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải dậy sớm," Hàn Đại Mai nói, đuổi mọi người đi nghỉ.
Bên kia, nhà Thẩm Đại Trụ vẫn đang tức giận mắng mỏ, cảm thấy bữa ăn hôm nay hoàn toàn không vô ích, mọi chuyện vẫn không có kết quả.
"Mẹ, sao lại cứ nhắc đến chuyện của em Hai thế? Lại còn làm người ta sợ hãi mà bỏ chạy!"
Vợ của Thẩm Hồng Kỳ cau có, không vui nói lại
"Anh cả, anh nói như vậy là sai rồi, sao lại bảo đừng nhắc đến Hồng Kỳ nhà em? Chỉ có anh làm việc trong xưởng, sống ở trong trấn, có tiền lương, không cần lo lắng gì. Còn Hồng Kỳ nhà giờ vẫn phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời đấy!" Tôn Đào Hoa nghe vậy lập tức phản bác lại.
"Thôi, đừng ầm ĩ nữa," Thẩm Đại Trụ lạnh lùng quát.
"Em Hai bây giờ là người có địa vị rồi, họ sao có thể để ý đến chúng ta chứ?" Thẩm Đại Trụ than thở, khuôn mặt đầy phiền muộn.
"Chẳng phải vẫn là anh em ruột sao? Đúng là giàu có rồi thì không thèm nhận thân thích nghèo khó, tôi xem họ có địa vị đến bao giờ?" Bà Thẩm Đại Bá khinh thường nói.
"Mẹ đừng nói cái này nữa, giờ con đang cần mấy phần xà phòng thơm và sữa dê để tặng lãnh đạo, giờ không có, con phải làm sao đây!" Thẩm Hồng Kỳ tức giận đến mức gần như phát điên.
“Này… Này, thật sự là ảnh hưởng không tốt, cũng thể để mẹ đi lấy trộm được? Xà phòng này là tài sản tập thể, không được phép mua bán cá nhân, người trong đội chúng ta cũng chỉ được phát vài miếng đầu thừa đuôi theo thôi.” Bác dâu Thẩm nghe vậy cũng sốt ruột nói.
“Ai, chúng ta không phải là họ hàng của nhà chú hai sao, Thẩm Linh kia nói gì thì nói cũng là lãnh đạo nhỏ, nói vài câu không phải là được rồi sao? Sao lại khó khăn thế này?” Thẩm Hồng Tinh gãi đầu, nhăn mày lại.
“Vậy con trước đem vài khối trong nhà dùng đi, không được thì đi Cung Tiêu Xã mua, đừng để lãnh đạo có ấn tượng không tốt về mình,” Thẩm Đại Trụ thở dài, nói.
Tôn Đào Hoa đứng một bên, bĩu môi, trong lòng thầm mắng hai cái lão bất tử không công bằng, rồi trừng mắt nhìn Thẩm Hồng Tinh, sau đó quay người đi vào phòng của mình.
Ở nhà sau, Thẩm Tam Hoa sắc mặt u ám, ngồi bên góc tường.
Thời gian gần đây, cô ta nhìn Thẩm Linh càng ngày càng xinh đẹp, là nhân vật nổi bật trong gia đình.
Từ con bé lười biếng đã biến thành lãnh đạo nhỏ được khen ngợi khắp nơi, còn mình lại giống như con chuột cống bị bỏ rơi, không chỉ bị mắng mỏ mà còn phải làm việc nhà, dựa vào đâu chứ?
Ông trời thật sự không công bằng! Thẩm Tam Hoa ghen tỵ đến mức gần như phát cuồng.
Cuối cùng, hôm nay cô ta cũng có cơ hội.
“Tam Hoa? Sao em lại ở đây?” Thẩm Hồng Tinh nhìn thấy người ngăn cản mình, bất ngờ lên tiếng.
“Anh họ, em có thể giúp anh lấy được mấy miếng xà phòng thơm,” Thẩm Tam Hoa khẳng định nói.
“Em? Con nít con nôi thì biết cái gì? Không nói nữa, anh phải về trấn đây,” Thẩm Hồng Tinh mặt đầy vẻ bất lực.
“Em có thể lấy cho anh 10 miếng” Thẩm Tam Hoa lại kiên quyết nói.
“Em nói thật?” Thẩm Hồng Tinh tinh tế đánh giá Thẩm Tam Hoa, từ trước đến nay hắn luôn nghĩ Tam Hoa có chỉ chút tâm cơ, giờ nhìn lại, hóa ra mình đã xem thường cô ta.
“Em muốn tiền.”
“Được, anh họ tin em một lần, ngày mai giữa trưa 12 giờ ở tiệm cơm quốc doanh trong trấn gặp mặt,” Thẩm Hồng Tinh thở dài, đáp lại.
“Được.”
Thẩm Tam Hoa nhìn bóng dáng Thẩm Hồng Tinh lái xe rời đi, cười lạnh một tiếng, rồi quay người đi khuất vào bóng đêm.
Ngày hôm sau, Thẩm Linh lên núi, hái một ít ngải thảo và bạc hà để chuẩn bị làm thuốc đuổi muỗi.
Thẩm An và Tiểu Triều Dương vô cùng tò mò, cả ngày đi theo Thẩm Linh, còn chị dâu Triệu Cúc thì chuẩn bị hỗ trợ.
Đầu tiên, họ rửa sạch ngải thảo và bạc hà với muối, rồi đem chúng ra phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Sau đó, cắt nhỏ ngải thảo và bạc hà, trộn lẫn với nhau, rồi cho vào hai lần lượng dầu trà, khuấy đều, đổ vào một cái chén rồi bỏ vào nồi hấp trong hai giờ.
Sau khi nguội, họ dùng băng gạc lọc qua một lần, để yên qua đêm. Sáng hôm sau, lại tách lớp trên cùng ra, dùng nước cất lọc rồi cho vào một cái chén mới, thêm một lượng vừa phải sáp ong, đun cách thủy cho đến khi sáp tan chảy, rồi cho vào những bình sứ đã tiêu độc, đợi cho đến khi đông lại là có thể dùng được!
Sản phẩm cuối cùng rất đẹp, có màu trà nhẹ nhàng, mùi hương thảo mộc độc đáo, không chỉ đuổi được muỗi mà còn giúp ngăn ngừa ngứa. Làm hoàn toàn tự nhiên, không chứa chất phụ gia, hiệu quả tốt mà lại an toàn.
“Oa! Chị thật lợi hại, thật sự làm ra được thuốc mỡ đuổi muỗi! Chị của em là chị gái tuyệt nhất thế gian! Thuốc mỡ này bôi lên mát lạnh, trên người không còn ngứa chút nào!”
Thẩm An hớn hở, lấy một ít thuốc mỡ bôi lên vết muỗi cắn trên đùi.
“Cháu cũng muốn! Cháu cũng muốn!” Tiểu Triều Dương nhảy lên vui mừng hô.
“Được, được, được, nào, để cô bôi lên cho Tiểu Triều Dương của chúng ta nữa nào.”
“Em gái quả thật không hổ là người làm công tác văn hóa, cái gì cũng hiểu, còn tự tay làm được, chị dâu thật bội phục em đấy!”
“Ha ha, cũng chỉ là vài thứ đơn giản thôi mà. Việc này không khó, chị dâu ngồi cạnh nhìn em làm, học một chút là biết ngay thôi.”
“Vẫn là có học vấn mới tốt, không giống như chúng ta, có mắt cũng như mù, mấy thứ đơn giản cũng không làm được.”
“Tiểu An và Tiểu Triều Dương, hai đứa phải chăm chỉ học tập, mai sau trở thành những người có tương lai, còn có thể hiếu kính chúng ta thật tốt nữa!”
“Ha ha, phải rồi, về sau Tiểu Triều Dương chắc chắn sẽ hiếu kính cô cô của nó thật tốt!”
“Chị, sau này lớn lên, em nhất định sẽ có tiền đồ, sẽ hiếu kính cha mẹ và chị thật tốt!” Thẩm An không chịu thua, lớn tiếng đáp lời.
Trong sân nhỏ tiếng cười lan tỏa khắp nơi, những tháng ngày yên bình ngập tràn niềm vui.
Thế nhưng, tiếng bước chân gấp gáp bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy.
“Không hay rồi! Xưởng cháy rồi!”
Thẩm Linh vội vàng đứng bật dậy, chạy như bay ra ngoài.
“Chị dâu, chị ở nhà trông chừng bọn nhỏ, em đi xem!”
“Được, trong nhà cứ để chị lo, em gái đi mau đi.” Triệu Cúc vẻ mặt lo lắng, trong lòng không ngừng cầu nguyện, mong xưởng không xảy ra chuyện lớn gì.
Khi Thẩm Linh chạy đến nơi, xưởng đã bị lửa bao trùm như biển đỏ. Trong xưởng có rất nhiều thứ dễ bắt cháy, đặc biệt là mỡ heo.
Một khi bén lửa, đám cháy lan đi nhanh chóng. Mọi người từ lúc phát hiện đến khi mang nước tới dập đã không còn kịp nữa. Điều lo lắng nhất lúc này là liệu có ai bị thương hay không.
Các đội viên không làm gì được ngoài đứng nhìn ngọn lửa thiêu rụi xưởng, niềm tự hào của họ trở thành đống tro tàn. Họ đau đớn gào khóc, nước mắt chảy dài.
“Tại sao lại như vậy?” Đội trưởng Thẩm mắt đỏ hoe, giọng gào to nghẹn ngào.
“Phải làm sao bây giờ? Chúng ta vừa vượt qua nạn đói, còn chưa kịp sống những ngày yên ổn, vậy mà… Là ai? Là kẻ nào độc ác đến vậy, đốt cháy hết mọi thứ của chúng ta?”
Chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi, mà như dài đến cả thế kỷ. Đám người đứng nhìn đống hoang tàn, tiếng khóc thút thít tràn ngập không gian.
“Đội trưởng, bây giờ không phải lúc đau buồn! Có ai bị thương không? Xưởng có thể xây lại, nhưng người mà mất thì chẳng còn gì cả!” Thẩm Linh lớn tiếng, nhấn mạnh.
“Đám cháy lớn quá, mọi người cố cứu vật tư trong xưởng, có ba người bị thương. Họ đã được đưa đến chỗ Trương đại phu trong thôn. Tiểu Linh, mẹ em cũng bị thương, em mau qua xem thử đi!” Chủ nhiệm hội phụ nữ mặt tái nhợt, nói nghẹn ngào.
Mẹ
Tim Thẩm Linh thắt lại. Cô không nghĩ nhiều, lập tức chạy nhanh đến nhà Trương đại phu.
“Mẹ!” Nhìn mẹ mình nằm trên giường, sắc mặt đen nhẻm, Thẩm Linh hoảng loạn kêu lên.
“Tiểu Linh, mẹ cháu không sao, chỉ là hít phải nhiều khói quá, ngất đi thôi. Một lát nữa bà ấy sẽ tỉnh lại, cháu cho bà ấy uống chút nước ấm là được.” Trương đại phu trấn an.
“Dạ, cảm ơn chú Trương!” Thẩm Linh nắm tay mẹ, đôi tay giờ đã đầy tro bụi.
“Tiểu Linh à, mẹ cháu xông vào kho hàng để cứu vật tư, mọi người kéo bà lại cũng không được. Ai da, nhà này vừa mới khấm khá hơn một chút, vậy mà đám cháy lại đổ ập xuống...” thím Lý nức nở, than thở giữa những tiếng khóc.
Thẩm Linh biết, Hàn Đại Mai làm tất cả vì mình. Xưởng vốn do cô gây dựng, giờ xảy ra chuyện, cô cảm thấy bản thân phải gánh trách nhiệm lớn nhất.
Cô vuốt khuôn mặt nhòe nhoẹt của mẹ, vừa ấm áp lại vừa chua xót, nước mắt cứ thế trào ra, không kìm lại được.
“Khụ khụ... Xưởng sao rồi?” Vừa tỉnh lại, Hàn Đại Mai đã lo lắng hỏi ngay.
“Mẹ, mẹ tỉnh rồi! Hức hức, mẹ làm con sợ muốn chết!” Thẩm Linh ôm lấy mẹ, khóc nấc lên.
“Con gái bảo bối của mẹ đừng khóc nữa, mẹ không sao... khụ khụ...”
“Mẹ uống nước đi này, uống một chút cho đỡ mệt!”
“Ôi trời ơi, con trai của tôi, chân nó bị xà nhà đè gãy rồi, về sau trở thành phế nhân thì phải làm sao. Ông trời ơi, tôi biết sống sao đây!” Vợ của kế toán vừa tới, nhìn đứa con trai mình của bị thương nặng, khóc lớn, gục ngã ngay dưới đất.
Đăng bởi | yy89948955 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |