Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1063 chữ

Cầu Pháp là một trong những nhân vật quan trọng trong cuốn tiểu thuyết giả tưởng của cô, cũng là một trong những nhân vật cô ấy yêu thích nhất. Cũng vì quá yêu thích nên cô không kìm được mà muốn trêu chọc anh ta. Cảnh Bội cũng tò mò anh ta trong thế giới thực trông thế nào. Chỉ vào những lúc như thế này, cô mới có cảm giác mình thực sự bước vào cuốn truyện mình viết, thật sự kỳ diệu.

Dù sao thì cô vẫn chưa thực sự tiếp xúc với Long Linh, còn những người khác chỉ là nhân vật phụ làm nền.

Tuy nhiên, khi cô đến Học viện 12 Con Giáp, cô sẽ gặp rất nhiều nhân vật chính và những vai phụ quan trọng.

Thật sự rất mong chờ!

Ở phía nhà họ Bạch, bầu không khí lạnh như đóng băng. Mọi người đều lo lắng không biết Cầu Pháp có đổi ý hay không, vì rõ ràng người bán tình báo trêu chọc anh ta một cách quá đáng.

Vì vậy, khi chuông điện thoại của Bạch Tâm Nhiên vang lên, âm thanh chói tai khiến tim cô ấy đập thình thịch.

Bạch Tâm Nhiên run rẩy lấy điện thoại ra, nhìn số gọi đến rồi vội vàng bắt máy.

“Đưa điện thoại cho Cầu Pháp.”

Bạch Tâm Nhiên như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức đưa điện thoại tới: “Là... là từ bên tình báo.”

Cầu Pháp mặt lạnh cầm lấy. Thư ký vẫn còn đang tiếc nuối chiếc điện thoại cũ, vội vàng nhắc: “Nhẹ tay thôi, cái này giá hơn 10.000 đó! Chúng ta phải đền…”

Chưa kịp nói xong, đã bị ánh mắt sắc bén của Cầu Pháp chặn lại, im bặt.

“Anh Cầu, đừng nóng như vậy, tôi chỉ đùa chút thôi mà.” Giọng cười nhẹ từ đầu dây bên kia vang lên, rồi bất ngờ trở nên nghiêm túc: “Anh đi tìm một người phụ nữ tên ‘Nguyên Thanh’. Đó là thông tin trị giá 10 triệu. Giờ giao dịch của chúng ta đã xong, Cục trưởng Cầu, tạm biệt.”

Cuộc gọi kết thúc, Cầu Pháp quay sang nhìn lập trình viên. Lập trình viên đổ mồ hôi lạnh, nói: "Đối phương là cao thủ, tôi không thể phá được trong thời gian ngắn như vậy."

Cầu Pháp không ngạc nhiên. Một kẻ dám bán đủ loại tình báo và đòi phí tình báo hàng trăm triệu, nếu không có cách bảo vệ mạng sống, chắc đã chết từ lâu chứ đâu thể sống đến giờ.

Cầu Pháp dẫn theo cảnh sát của Phán quyết ty và anh em Mộ Văn Tinh, Mộ Văn Nguyệt rời đi. Khi họ đi rồi, bầu không khí đè nén nhà họ Bạch cũng tan biến theo, vai mọi người bỗng nhẹ hẳn. Bạch Tâm Nhiên ngã khuỵu xuống sàn, không còn sức đứng vững.

Cầu Pháp ngồi lên xe, gửi số điện thoại trên tay cho một người quen kèm theo tin nhắn thoại: “Tìm cho ra kẻ này trốn ở đâu, dù có phải lật tung cả mặt đất.”

Anh ta nhất định phải tìm ra kẻ bán thông tin này. Làm sao hắn biết về “Dải lụa xanh”? Liệu hắn thực sự biết rõ ngọn ngành, hay chỉ đang nói bừa vì biết không ai dám bỏ ra ngần ấy tiền để mua thông tin? Hoặc… hắn chính là người có liên quan trực tiếp đến sự việc.

Sau đó, Cầu Pháp nhìn thư ký ngồi bên ghế phụ, mặt không biểu cảm: “Bảo Đường Minh điều tra vụ tai nạn của mẹ anh em Mộ Văn Tinh và Mộ Văn Nguyệt, tìm chứng cứ buộc tội người nhà họ Bạch. Danh sách những kẻ giúp nhà họ Bạch bao che cũng phải có trên bàn tôi trong vòng một tuần nữa.”

Thư ký không ngạc nhiên, đẩy nhẹ cặp kính trên sống mũi, gật đầu đồng ý. Chỉ có thể nói rằng anh em Mộ Văn Tinh và Mộ Văn Nguyệt không gặp may, sinh không đúng thời. Khi mẹ họ bị người nhà họ Bạch đâm chết, Cầu Pháp vẫn còn ngồi tù. Nếu không, họ đã chẳng cần tốn nhiều công sức để báo thù, chỉ cần tìm đến Cục trưởng là đủ.

Anh ta là người không bao giờ khoan nhượng với tội ác của Người phản tổ. Việc anh em Mộ Văn Tinh phạm tội là một chuyện, nhưng việc nhà họ Bạch gây chết người mà không phải chịu trách nhiệm lại là chuyện khác.

“Nguyên Thanh,” Cầu Pháp lẩm bẩm, “Thông tin của người này đáng giá 10 triệu, rốt cuộc người này biết những gì?”

……

Cảnh Bội đã chỉnh sửa xong chương trình nhỏ. Từ nay về sau, nếu ai gọi đến số của "Tiệm tình báo", sẽ có một robot ảo bắt máy và tự động đọc ra một địa chỉ email. Bằng cách này, khách hàng sẽ liên hệ với cô qua email, tránh việc sử dụng điện thoại. Điện thoại quá bất tiện, lỡ người gọi đang ở ngay trước mặt cô mà máy lại đổ chuông thì chẳng phải lộ tẩy ngay sao?

Là một nhà tình báo, sống dựa vào việc trao đổi bí mật của người khác, việc gây thù chuốc oán là điều không thể tránh khỏi. Vì vậy, giữ kín danh tính là điều bắt buộc.

Ban đầu, "Tiệm tình báo" chỉ là cái cớ Cảnh Bội tùy tiện dựng lên, nhằm ngăn chặn cuộc chiến giữa Hoàng gia và Bạch gia, đồng thời khiến Long Linh không thể xây dựng mối quan hệ với đám thiếu gia tiểu thư của các gia tộc khác. Nhưng không ngờ mọi chuyện sau đó lại phát triển theo một hướng khác, đột nhiên trở nên thú vị hơn.

Cảnh Bội biết Long Linh đã quay về tỉnh Vân Cẩm, nhưng cô ta lại không về Long gia, và mấy ngày sau cũng không thấy xuất hiện. Long An Khang và An Dao cũng không có tin tức gì.

Nhưng gặp mặt là chuyện sớm muộn thôi.

Cảnh Bội và Long Ý Minh cùng ngồi trên xe hướng đến Học viện 12 Con Giáp. Long Ý Minh đang giải thích cho cô về một số điều cần chú ý tại học viện.

Bạn đang đọc Xuyên Không Làm Trùm Tình Báo của Giang Sơn Thương Lan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nii_13
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.