Chẳng bao lâu sau, một bài toán mới hiện lên bảng trắng.
Cảnh Bội nhìn chằm chằm câu hỏi một lúc rồi thở dài.
Sao rồi? Bị làm khó rồi chứ gì? Trong văn phòng, các giáo viên ai nấy đều cười đắc ý, nụ cười hệt như những kẻ phản diện.
“Hy vọng có thể ra những câu hỏi sáng tạo và khó hơn chút. Dù tôi muốn tích lũy điểm, nhưng làm những câu hỏi quá dễ thì rất nhàm chán,” Cảnh Bội than thở. Cô rất thích làm các câu hỏi khoa học tự nhiên, nhưng nếu quá đơn giản, cô chẳng muốn động đến. Vì vậy, hồi còn đi học, cô thường bỏ giấy trắng trong các kỳ thi, liên tục dao động giữa việc đứng nhất và bét lớp.
Thế nhưng bây giờ cần tích điểm, bài dễ đến mấy cũng đành chịu mà làm thôi.
Cảnh Bội trông có vẻ rất miễn cưỡng khi cầm bút lên tiếp tục giải đề.
"Aa!" Các giáo viên đồng loạt ngả người ra sau, than dài như sắp ngất.
Khi Cảnh Bội vừa trả lời xong câu hỏi này và chuẩn bị tiếp tục vắt kiệt trí óc của những thầy cô giáo đã kiệt sức, thì từ đám đông có một người đàn ông bước ra.
"Bạn học Long Cẩm, hay là em nghỉ ngơi một chút đã." Anh ta nói với vẻ bất lực.
Trong lòng các giáo viên trong văn phòng đang thét lên: “Goodjob! thầy Ôn!” Họ cần một ít thời gian để đầu óc tỉnh táo lại.
Cảnh Bội quay đầu lại, đánh giá người đàn ông trước mặt, anh ta có khí chất ôn hòa, trông khoảng ba mươi tuổi, với mái tóc nâu mềm mại. Dù mặc áo sơ mi xanh và quần đen đơn giản, nhưng trên người anh ấy vẫn toát lên sự thanh lịch, khiến người khác cảm giác như ngửi thấy hương xà phòng sạch sẽ.
"Tôi là Ôn Vũ Huyền, giáo viên lớp 7, dạy môn lịch sử. Tôi dẫn em đi ăn trưa ở căng tin nhé, nghỉ ngơi một lát rồi quay lại làm bài, em thấy sao? Dù là Người phản tổ, không ăn uống đúng giờ cũng sẽ đau dạ dày đấy." Anh ta tiếp tục.
Ôn Vũ Huyền? Cảnh Bội dần thoát khỏi trạng thái hưng phấn khi làm bài, chăm chú nhìn anh ta rồi mỉm cười, đôi mắt khẽ cong lên. "Vậy thì làm phiền thầy Ôn rồi."
Thật thú vị, quả nhiên Học viện 12 Con Giáp đầy những bất ngờ.
Dù sao cũng phải chờ đợi một thời gian, chi bằng đi ăn trước, để bọn họ nghĩ ra đề bài thú vị rồi quay lại sau.
Đám đông vây quanh cũng dần giải tán, Ôn Vũ Huyền dẫn Cảnh Bội về phía căng tin gần nhất. Vừa đi, anh ta vừa nghiêm túc và lo lắng hỏi: “A Cẩm, có phải… em học lệch rất nghiêm trọng, phải không?”
Anh ta là người rất dễ gần, dù mới gặp lần đầu nhưng cách gọi thân mật như vậy cũng không khiến ai cảm thấy khó chịu hay bị xúc phạm, mà ngược lại, chỉ làm cho khoảng cách giữa họ gần gũi hơn.
Cảnh Bội đáp: “Em thấy cũng bình thường mà.”
Ôn Vũ Huyền: “Vậy chiều nay thử làm mấy câu hỏi của thầy nhé?”
Cảnh Bội cười: “Em từ chối.”
..........
Căng tin gần nhất là của Khối phản tổ. Mặc dù Học viện 12 Con giáp có hai khối, nhưng ranh giới không quá rõ ràng, vì có một số môn học sinh của hai khối sẽ học chung. Vì thế, thường ai gần căng tin nào thì đến đó ăn, không có quy định không được đi lung tung.
Hiện tại đang là giờ cơm trưa, không khí trong căng tin vô cùng nhộn nhịp, các quầy đều có hàng dài xếp hàng, từ Người phản tổ đến người thường đều đứng lẫn vào nhau.
Tầng hai là một bữa tiệc buffet đắt tiền hơn, ít người hơn so với tầng một, còn tầng ba lại càng yên tĩnh hơn, như khu vực cấm không phải ai cũng có thể tùy tiện lên được.
Ôn Vũ Huyền dẫn Cảnh Bội vào, nhanh chóng thu hút sự chú ý. Mọi người quay đầu nhìn họ, các học sinh ở tầng hai cũng ùa ra, dựa vào lan can mà ngó xuống.
“Thầy mời em ăn buffet nhé.” Ôn Vũ Huyền hy vọng Cảnh Bội có thể nghỉ ngơi mà không bị làm phiền, nên nghĩ rằng tầng hai sẽ yên tĩnh hơn.
"Cảm ơn thầy Ôn."
Quả nhiên, tầng hai ít người hơn nhiều, khá yên tĩnh. Vừa chọn được chỗ ngồi, họ đã thấy một nhóm nam nữ sinh bước lên.
Những người đó, dù là khí chất hay ngoại hình đều vô cùng nổi bật. Đặc biệt là chàng trai dẫn đầu, gương mặt đẹp sắc sảo đầy cuốn hút. Anh ấy mặc chiếc áo sơ mi đen theo cách rất lười biếng và thoải mái, làm tôn lên làn da trắng như phát sáng. Vừa đi, anh ấy vừa chơi rubik, chỉ vài thao tác đã ghép xong bốn mặt.
Bọn họ vừa đi lên, toàn bộ ánh mắt vốn đang tập trung vào Cảnh Bội trên tầng hai lập tức bị thu hút về phía họ. Mọi tiếng nói chuyện đều dừng lại.
Tuy nhiên, không lâu sau, ánh mắt mọi người lại chuyển hướng về phía Cảnh Bội, vì Long Linh cũng nằm trong nhóm đó.
Nhóm người kia dường như chẳng để tâm đến mọi thứ ở tầng hai, không quan tâm đến ai hay phong cảnh, tiếp tục đi thẳng lên tầng ba. Họ thậm chí không nhận ra sự có mặt của Cảnh Bội. Chỉ có Long Linh nhìn thấy cô, liền dừng bước.
Vẻ mặt của cô ta như muốn nói điều gì đó, nhưng lại do dự. Chàng trai đã bước lên trước hai bước nhận thấy cô ta không theo kịp, quay đầu nhìn lại và phát hiện ra Cảnh Bội.
Chu Kiềm cau mày, bước xuống kéo tay Long Linh, dắt cô ta đi tiếp.
Long Linh dường như cũng đã quyết định, cô ta cúi đầu, thu lại ánh mắt và tiếp tục đi lên tầng ba. Thái độ của cô ta khiến người khác tự động diễn giải rằng nội tâm cô ta đang có nhiều cảm xúc phức tạp nhưng đầy thiện ý.
Đúng vậy, chắc chắn cô ta cảm thấy mối quan hệ giữa họ cứ tự nhiên, mỗi người sống cuộc sống của mình là tốt nhất, không cần phải cố tình chào hỏi hay trò chuyện, cũng không cần cư xử như chị em thân thiết, tránh tạo ra sự khó xử.
“Như thế cũng tốt, dù sao họ đều là người vô tội, cũng không cần phải nghĩ ai nợ ai, tất cả là do tên cặn bã Long An Khang mà ra.”
“Hy vọng Long Cẩm cũng hiểu rõ như Long Linh, nếu có trách thì hãy trách gã đàn ông tồi tệ kia, con gái đừng làm khó nhau.”
“Long Linh thật tuyệt, cô ấy thậm chí đã vào được giới đó, những người kia còn chẳng thèm liếc nhìn Long Cẩm.”
Đăng bởi | Nii_13 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |