“Chắc hẳn là lúc đến tỉnh Trường Hải, cô ấy đã dùng sức hút cá nhân để chinh phục bọn họ rồi.”
Nhiều người bắt đầu thì thầm bàn tán đầy phấn khích.
Họ không thấy được ánh mắt đầy kiêu hãnh thoáng qua của Long Linh. Đúng như cô ta nghĩ, những người đó chẳng thèm để ý đến Long Cẩm. Dù cô có thể hiện trình độ văn hóa thế nào cũng vô ích, chỉ với điều đó thì làm sao có thể lọt vào mắt họ và bước chân vào giới này? Nơi mà Long Linh đã phải tính toán và nỗ lực hết sức mới có thể chen chân vào, Long Cẩm tuyệt đối không thể dễ dàng tiếp cận như vậy.
Cảnh Bội cũng điềm nhiên thu lại ánh mắt. Đúng là phong cách của Long Linh, cô ta không phải kiểu nữ phụ độc ác, thiếu suy nghĩ, dễ dàng xem nhẹ đối thủ rồi ngốc nghếch đối đầu trực diện. Long Linh cố tình tỏ ra nhún nhường, vì nếu Cảnh Bội hành động gì trước, mọi người sẽ nghĩ rằng cô đang gây khó dễ cho Long Linh.
Lúc này, Ôn Vũ Huyền đã thanh toán xong ở quầy và đang gọi Cảnh Bội đi chọn đồ ăn. Bỗng nhiên, một cô gái tóc buộc hai bên tiến lên, vừa bước đến tầng ba, dường như cảm nhận được điều gì đó, liền quay đầu nhìn về phía họ.
Cô ấy vừa nhìn thấy Ôn Vũ Huyền, trên khuôn mặt kiêu kỳ liền nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt vốn ngạo mạn cũng bừng sáng như ánh sao.
“Thầy Ôn ơi~” Cô ấy xoay người, vui vẻ chạy tới, nhưng khi chú ý đến Cảnh Bội bên cạnh Ôn Vũ Huyền, nụ cười trên mặt tắt ngấm. Cô ấy khoanh tay, cảnh giác lườm Cảnh Bội: “Long Cẩm! Sao cô lại ở cùng thầy Ôn?”
Cảnh Bội nhìn kiểu tóc đuôi gà đặc trưng của cô ấy, rồi dựa vào thái độ cô ấy với Ôn Vũ Huyền, đã biết rõ đó là ai. Nhưng vẫn theo thủ tục, cô hỏi: “Cậu là ai?”
“Cô không biết tôi là ai, có phải cô coi thường tôi không?!” Cô gái lập tức trừng mắt, thốt lên một cách ngang ngược.
Cảnh Bội nhanh chóng đổi giọng: “Cậu chắc chắn là Đường Tiếu Tiếu, học sinh đáng yêu nhất trường và cũng là bạn học thầy Ôn yêu quý nhất đúng không?”
“Cái… cái gì! Cô biết sao, đúng vậy, tôi chính là người mà thầy Ôn yêu quý nhất, Đường Tiếu Tiếu!” Gương mặt cô gái kiêu kỳ lập tức đỏ bừng, như bị bối rối, quên mất cả việc định tìm Cảnh Bội gây chuyện.
“Tiếu Tiếu có muốn ăn trưa cùng chúng tôi không?” Cảnh Bội cười hỏi.
Đến khi Đường Tiếu Tiếu nhận ra, cô đã ngồi cạnh Cảnh Bội, tay cầm nĩa, đang chọc một viên thịt để ăn.
...Hả? Có gì đó không đúng! Con rồng đầy mưu mô này!... Nhưng thầy Ôn đang ngồi đối diện, thôi tạm bỏ qua vậy.
Trên người Đường Tiếu Tiếu như tỏa ra những trái tim màu hồng, cô ấy liên tục gắp món ngon để chia sẻ với Ôn Vũ Huyền. Anh ta thì đầy bất lực, nhưng vẫn nhẹ nhàng mà kiên quyết từ chối, đẩy đĩa thức ăn cô ấy gắp trả lại.
Cảnh Bội vừa ăn vừa quan sát màn qua lại này, nghĩ thầm Đường Tiếu Tiếu thật sự rất thích Ôn Vũ Huyền. Vì vậy, lúc bị anh ta giết, chắc cô ấy đã vô cùng tuyệt vọng.
"Tại sao Tiếu Tiếu ăn cơm với Long Cẩm và thầy Ôn vậy?" Trên tầng ba, một chàng trai tóc ngắn màu bạc bỏ tay vào túi quần bước tới nói. Anh ta vừa lên đã thấy cảnh đó, nhưng Đường Tiếu Tiếu chỉ biết ôm mặt mơ mộng, ánh mắt chỉ nhìn mỗi Ôn Vũ Huyền, chẳng để ý đến ai khác.
Các chàng trai, cô gái ngồi rải rác trên chiếc sofa mềm mại, trong khi ở bàn ăn, mấy nhân viên phục vụ đang mang từng món ăn nóng hổi, thơm lừng đặt lên bàn tròn xoay.
"Có thầy Ôn ở đó, cậu bảo cô ấy ăn trong nhà vệ sinh tôi cũng chẳng ngạc nhiên." Trần Mặc với mái tóc đen pha vài sợi bạc, vừa chơi điện thoại vừa nói.
"Thầy Ôn rất tốt, tôi khá thích thầy ấy, nhưng chắc nhà cô ấy sẽ không để cô ấy kết hôn với thầy ấy đâu. Sau chuyện nhà họ Bạch, chắc chẳng ai muốn rước một chàng rể nghèo nữa."
"Nói đến nhà họ Bạch, các cậu có nghe không? Nghe nói Bạch Tâm Nhiên mua tin từ một kẻ bán tình báo, nhờ vậy mới biết được Mộ Văn Tinh là kẻ đứng sau mọi chuyện. Nếu không, giờ có lẽ chẳng còn nhà họ Hoàng và nhà họ Bạch nữa rồi."
Ngồi ở góc phòng, Long Linh lặng lẽ lắng nghe, chắt lọc những thông tin có ích cho mình. Câu chuyện về Đường Tiếu Tiếu và Ôn Vũ Huyền khiến cô ta bất ngờ, nhưng thông tin về kẻ bán tình báo kia lại khiến cô ta khó chịu. Hóa ra hắn đã làm hỏng kế hoạch của mình! Ở đâu ra tên cản đường như thế chứ!
"Long Linh, cậu muốn ăn gì không?" Lúc này, Chu Kiềm ân cần đưa cho cô ta một chiếc máy tính bảng để gọi món.
"Không cần đâu, tớ không kén ăn, cảm ơn vì đã mời tớ." Long Linh đáp lại không mấy nhiệt tình, "Tớ biết cậu sợ Long Cẩm bắt nạt tớ, nhưng tớ nghĩ cô ấy sẽ không làm vậy. Dù có, tớ cũng tự lo được."
Chu Kiềm hơi lúng túng, mặt đỏ lên, lẩm bẩm nhỏ: "Không chỉ có vậy... Dù sao cậu cứ xem có gì muốn ăn không. Hôm nay không ăn thì tối ăn, tối không ăn thì mai ăn."
Lời nói này gần như là một gợi ý rõ ràng rằng anh ta sẽ dẫn cô ta đến đây ăn mỗi ngày.
Long Linh cúi đầu nhìn chiếc máy tính bảng được đưa tới, nghĩ thầm, ít ra cũng có chút thu hoạch.
Chu Kiềm nhìn góc nghiêng của Long Linh, tim đập thình thịch.
Hôm đó, tại khách sạn ở tỉnh Trường Hải, anh ta vì ăn quá nhiều món cua hoa hồng ướp rượu nổi tiếng mà say khướt. Mỗi khi say, anh ta rơi vào trạng thái tâm trí tỉnh táo nhưng cơ thể không thể kiểm soát, dẫn đến những hành động vô thức. Đêm khuya, anh ta chạy ra khỏi phòng, lang thang khắp nơi và cuối cùng ngã ngay trước cửa phòng Long Linh.
Long Linh đã kéo anh ta vào phòng cô. Khi anh nghi ngờ cô ta có ý đồ xấu, cô ta lại gọi phục vụ mang trà giải rượu tới, chăm sóc anh suốt đêm mà không có bất kỳ hành động xấu nào. Sáng hôm sau, khi anh ta tỉnh dậy, Long Linh đã rời đi từ lâu mà không nói với ai về chuyện này, cũng chẳng hề có ý tranh công.
Những ngày sau đó, anh không ngừng nghĩ về cô ta, không kìm được mà tìm hiểu thêm về cô. Càng biết nhiều, anh càng nhận ra Long Linh thực sự rất tốt. Cô ta luôn quan tâm, giúp đỡ những người trước cổng trường, ai cần giúp đỡ cô ta cũng sẵn lòng chìa tay ra. Dưới vẻ ngoài lạnh lùng là một trái tim nhân hậu và ấm áp. Hóa ra trước đây họ đã hiểu lầm cô ta.
Đăng bởi | Nii_13 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |