Bích Khải Thành (1)
Bích Khải Thành, Dược Đường bên trong có rất nhiều thảo dược được trưng bày trên kệ tủ bằng gỗ, thiếu nữ tuổi khoảng mười sáu đứng ở quầy bán hàng khuôn mặt ưu ái chống cầm than vãn.
“Ế ẩm quá đi! Cả tuần không có bóng người nào!”
Thiếu nữ rất khó chịu, phụ mẫu đi buôn thảo dược ở phía đông vẫn chưa về, cứ tiếp tục như thế này khéo cô bị mắng.
Cũng không trách cô được, toàn bộ người trong thành đều mua thảo dược, đan dược chỗ Đan Sư công hội, đồ tốt giá hợp lý lại rẻ hơn Dược Đường.
Hướng ra cổng chính thiếu nữ nhìn thấy thiếu niên bế tiểu hài hối hả chạy vào, miệng cứ liên tục nói lớn.
“Bà Chủ! Chủ cửa hàng! Có thuốc giảm sốt không?”
Thiếu nữ hai chân lanh lợi chạy ra đón hắn, kiểm tra tiểu hài không hiểu hắn nói gì.
“Tiểu hài bị bệnh sao? Thuốc giảm sốt? Đó là gì!
Xem ra thế giới này không có thứ gọi là thuốc hạ sốt, Trần Bảo Thất diễn tả căn bệnh cho thiếu nữ.
“A! Ta biết rồi là bệnh nước ẩm, ngươi theo ta!
Thiếu nữ chạy vào trong ngồi xuống lục lọi khắp tủ gỗ, đứng lên trên tay cầm ra một lọ tinh chất có màu đất nung, bên ngoài lọ có dòng chữ bệnh nước ẩm.
“Đây! Ngươi cho tiểu hài tử uống đi, ba giọt nhé.”
Nghe theo lời thiếu nữ, Trần Bảo Thất cầm lấy lọ tinh chất đưa lên trước miệng tiểu hài, nhỏ từng giọt rơi xuống, hắn cất lọ tinh chất vào túi áo.
“Bao lâu thì giảm nóng, giá lọ tinh chất này bao nhiêu tiền?”
Thiếu nữ lấy giấy, bút lông trên bàn viết vào tờ giấy trắng, nét bút nguệch ngoạc từng chữ được viết ra, viết xong thiếu nữ đưa lên.
Trần Bảo Thất nhìn vào tờ giấy, nét bút hơi xấu vẫn có thể đọc được từng chữ.
“Lọ dược bệnh nước ẩm, tác dụng sau khi dùng hai tiếng giảm nóng, cách hai tiếng dùng một lần mỗi lần sử dụng ba giọt, sau bốn tiếng nếu không khỏi tới kiểm tra lại, giá bán hai mươi xu trên một lọ.”
Đọc tới giá tiền Trần Bảo Thất mở to hai mắt, hắn không tin được một lọ dược giá bán tới hai mươi xu, đây là làm thợ mỏ gần bảy ngày không ăn.
“Lọ dược giá hai mươi xu, có nhầm lẫn chăng?”
Thiếu nữ nhìn hắn lại lần nữa từ trên xuống dưới, áo quần rách rưới, có chút thấm nước, bĩu môi, cả tuần không bán được đồng nào, đây là gặp kẻ nghèo sao.
“Đúng vậy, ngươi mới tới đây sao, giá bán chỗ ta cao hơn Đan Sư công hội hai xu.”
Hắn chỉ hỏi lại xem đúng giá không thôi, dù sao cứu được tiểu hài giá nào hắn cũng trả, trong túi hắn còn chín mươi xu, tiền đi xe ngựa với tiền mua đồ cúng hết ba mươi xu, giờ trả tiền xong hắn còn bảy mươi xu, đút tay vào túi lấy trong hệ thống ra hai mươi xu đưa cho thiếu nữ.
“Cảm ơn cô nương, cho ta hỏi gần đây có chỗ nào cho thuê chỗ ở không?”
Thiếu nữ thay đổi sắc mặt vui vẻ nhận tiền, chỉ cho hắn chỗ nghỉ ngơi.
“Hướng ra cổng rẻ phải là tới, ngay bên cạnh. Cảm ơn ghé qua, lần sau lại tới!”
Chào tạm biệt thiếu nữ, Trần Bảo Thất bế tiểu hài tử hướng nhà trọ đi tới, vừa ra khỏi cổng Dược Đường bên trái hắn tiểu quán to lớn có chữ nhà trọ, hắn bước tới đi vào cửa.
Bên trong chưởng quỹ tuổi tác khá cao, tóc có phần bạc trắng, nhìn thấy hắn đi vào vui vẻ chào đón.
“Xin Chào! Khách nhân muốn dừng chân bao lâu?”
“Cho ta một phòng giá rẻ nhất.”
“Giá phòng rẻ nhất mười xu một ngày, ngươi muốn ở mấy ngày?”
“Trước mắt cho ta năm ngày.”
“Ngươi muốn dùng thêm gì cho bữa tối không?”
“Có! Nhà bếp ở đây có món gì?”
“Món ăn bình thường năm xu, món ăn có thịt Linh Thú một trăm xu.”
“Cho ta một phần bình thường.”
“Nhà tắm vệ sinh bên tay phải ta, đây là chìa khóa phòng, đi lên tầng một rẻ trái phòng số hai.”
A Thất lấy ra năm mươi lăm xu đưa cho chưởng quỹ, nhận lấy chìa khóa phòng hắn bế tiểu An chạy lên lầu, rẻ trái theo hành lang tới căn phòng số hai mở cửa, bước vào đóng cửa, quan sát trong phòng có cánh cửa sổ trên tường và cửa chính được làm bằng gỗ, sáu hướng còn lại đều được làm từ đá.
Đặt tiểu An xuống nền đá, hắn đưa tay kiếm tra trán nó, nhiệt độ cơ thể giảm dần không còn nóng như lúc nãy.
Áo hắn ướt không còn cái nào, cởi áo ở trần, chỉ thay quần đang mặt, lấy ra hai cái áo với bộ đồ của tiểu hài tử nằm trong kho hệ thống, hắn hướng cửa sổ đi tới, mở cửa ra hắn phơi quần áo trên những thanh gỗ chắn cửa sổ, hướng xa xa tường thành bóng tối dần buông xuống, hắn trầm tư tự trách.
“A! Ta tính sai rồi! Số tiền này không đủ sống ở đây làm sao đi tìm mẫu thân tiểu An.”
Trước khi đến thành hắn có dự tính dùng số tiền trăm xu làm thương nhân vừa đi khắp nơi dễ dàng cho việc tìm mẫu thân tiểu An, không ngờ rằng số tiền đó đối với nơi đây chỉ như hạt cát giữa sa mạc.
Hắn đưa ra quyết định ngày mai tiểu An tỉnh, hắn dẫn nó đi tìm việc, trước mắt cứ tạm ở lại đây khi nào đủ tiền mới thực hiện ý tưởng thương nhân.
Gần một canh giờ sau, đúng lịch uống thuốc, hắn lấy lọ dược trong túi ra nhỏ giọt vào miệng tiểu An, uống xong giọt thứ hai mắt hài tử dần mở, nhìn cái lọ trên tay hắn cái miệng nhỏ nói khẽ.
“Thất ca, ta bệnh giống huynh hôm bữa, cảm giác rất mệt tay chân không có sức, trước đây ta trách nhầm huynh rồi. Nước trong lọ rất đắng, ta không uống nữa đâu.”
“Tiểu An, một giọt nữa thôi, nhanh khỏi chúng ta đi tìm mẫu thân nha!”
“Hứa nhé! Thất ca không được lừa ta, ta uống.”
Nhỏ giọt cuối cùng vào miệng tiểu hài tử, nó nhắm mắt cảm nhận vị đắng từ thảo dược.
Cốc Cốc.
“Ta mang đồ ăn tới đây.”
Tiếng gõ cửa kèm theo âm thanh từ ngoài truyền vào, Triệu Bảo Thất bước ra mở cửa, bê khay thức ăn cảm ơn quay người đi vào, đặt xuống đất quay lại đóng cửa.
“Tiểu An dậy ăn cơm thôi.”
Tiểu hài tử ngồi dậy nhìn vào khay thức ăn có bát cơm lớn, bát canh lớn, một đĩa thịt, hai cái bát nhỏ, hai đôi đũa, hai thìa nhỏ, một thìa lớn.
“Thất ca, ăn cơm!”
Nhận lấy đôi đũa với bát nhỏ được Trần Bảo Thất phân đầy cơm, nó đưa đũa gắp thịt bỏ vào miệng ăn chậm rãi, ăn hết bát cơm nó không muốn ăn nữa dù đầu bếp ở đây nấu ăn rất ngon.
“Rất ngon Thất ca, nhưng ta ăn không được nhiều.”
“Vậy đệ nằm xuống ngủ đi, ta ăn xong dọn dẹp trả khay cho chưởng quỹ.”
“Thất ca! Ta muốn tu luyện!”
“Không được, đệ phải nghỉ ngơi, ngày mai khỏe theo ta đi tìm việc làm, đệ ở nhà trọ ta không an tâm.”
“Vâng!”
Tiểu An phát ra âm thanh nhỏ vẻ mặt hơi buồn, nó cảm giác hình như bản thân sắp đột phá, muốn tu luyện cho Trần Bảo Thất một bất ngờ, nhưng sức khỏe không tốt còn bệnh nên nó nghe lời nằm xuống nghỉ ngơi.
Ăn xong Trần Bảo Thất dọn dẹp đem khay đồ trả lại, hắn trở về phòng ngồi tu luyện thêm một chút rồi đi ngủ, căn phòng không có giường hắn chỉ đành nằm trên nền đá.
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm hắn tỉnh giấc, quay sang gọi tiểu An dậy, lấy áo ở cửa sổ mặc vào, hai người cùng nhau xuống lầu tới phòng tắm có nước, vệ sinh súc miệng, bước tới chỗ chưởng quỹ.
“Xin hỏi ở đây chỗ nào thuê lao động không?”
“Ngươi muốn tìm việc làm sao?”
“Đúng rồi.”
“Thành chúng ta có rất nhiều công việc làm bên trong thành thợ xây, thợ rèn, nghề gốm, thợ mộc, hộ vệ, nô tỳ, đầu bếp, quản gia, thương nhân, làm bên ngoài đào đá, thợ săn, bảo tiêu.”
Rất nhiều công việc, trước mắt hắn phân tích tình hình hiện tại mang theo tiểu An đi từng nơi xem thử.
“Cảm ơn chưởng quỹ.”
Hắn cúi đầu chào tạm biệt, dẫn tiểu An bước ra cổng chính, người đi đường qua lại rất đông, âm thanh trò truyện rôm rả, những người buôn bán gần các bức tường, xa xa có xe ngựa chạy tới, trên lưng ngựa khung gỗ được chất đầy đá chạy qua mặt hai người, dừng trước cổng công trình lớn có tên thợ xây.
Người bên trong đi ra thay phiên nhau dỡ đá trên khung gỗ xuống, vóc dáng ai cũng to khỏe cơ bắp săn chắc, nhìn lại bản thân hắn thầm xua tan ý nghĩ.
“Ta không đủ khả năng làm việc này.”
Dẫn theo tiểu hài tử hướng một quầy hàng để cái nồi với cái thúng lớn bên trong đựng màn thầu hơi nóng bốc lên như còn mới, nhặt hai cái bánh bên trong thúng lên hướng ông chủ.
“Đại thúc, hai cái bao nhiêu tiền?”
Trung niên mở cái nồi lớn lấy bánh bên trong ra bỏ vào thúng, nhìn hai đứa trẻ quần áo rách rưới thầm mắng, vừa mở hàng gặp ngay hai tên nghèo.
“Sáu xu!”
“Giá mắc quá Thất ca đi thôi!”
Tiểu hài tử kéo tay hắn muốn bỏ đi, được biết nó thường đi với phụ thân mua đồ ở chợ, có nhiều lần tự mua, nó không ngờ một cái ba xu quá cao, ở thôn giá chỉ một xu.
“Không sao, chúng ta ăn xong đi tìm công việc.”
Trần Bảo Thất cảm thấy giá như vậy cũng hợp lý, mỗi thứ đều cao hơn thôn hắn hai đến ba phần, hắn đưa năm ngón tay trả giá.
“Bán ta năm xu đi.”
Trung niên muốn chửi nhưng lại thôi, vừa mới sáng sớm mở hàng gặp hai tên xúi quẩy, hắn xòe bàn tay ra thu tiền.
“Được! Đưa tiền đây.”
Sợ chủ quầy hàng đổi ý, Trần Bảo Thất liền cho tay vào túi lấy tiền trong kho hệ thống ra trả, đưa tiền hắn dò hỏi xem tiệm rèn ở đâu.
Chủ cửa hàng bảo hắn từ nhà trọ đi tới thành chủ rẽ phải gặp Trận Pháp công hội, tiếp tục rẻ trái đi thẳng là tới, tiệm rèn nằm bên tay trái.
Hai người vừa ăn vừa di chuyển, gặp hai ba tu luyện giả Luyện Khí cảnh, hắn không dám đi gần sợ va chạm bị đánh, vết thương ở lưng vẫn làm hắn cảm giác sợ hãi, luôn né tránh với người có tu vi, cảnh giới.
Ba mươi phút cả hai tới trước cổng tiệm rèn, bên ngoài cổng không có gì đặc biệt, tường đá mái che gỗ, âm thanh va đập ở trong vang lên.
Keng... Bong...
Tiếng búa va chạm với thanh sắt phát ra âm thanh rất lớn, cả hai từ cửa chính bước vào, bên trong hơn mười người thợ chăm chỉ làm việc, cả người nám đen do khói, rất nhiều lò lửa cháy phập phồng, có người đeo bao tay cầm thanh sắt đỏ tươi từ trong lò đưa ra, bỏ trên cái bàn sắt dùng búa đập xuống.
Bong...
Tia lửa tóe sáng văng lên áo quần người thợ, vẫn miệt mài làm việc không chú ý xung quanh, tập trung cao độ xử lý nhanh chóng, đưa miếng sắt nóng vào thau nước bên cạnh.
Xèo...
Đăng bởi | thachquy1997t |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |