Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bích Khải Thành (2)

Tiểu thuyết gốc · 2019 chữ

Bên trái Trần Bảo Thất là thành phẩm được trưng bày, trên tường có cuốc chim, kiếm, đồ dùng, dụng cụ,...

Ở đó trung niên lớn tuổi nước da ngăm đen, ăn mặc sạch đẹp, cầm miếng vải lau chùi thanh kiếm sắc bén trên tay, nhìn thấy hai người dừng công việc đưa tay mời gọi.

“Hai đứa nhỏ, mua gì sang đây?”

Theo thông tin thân xác Trần Bảo Thất biết, thôn Minh Khai ngoài thợ mỏ, dân buôn, nuôi trồng số lượng nhỏ ra thì toàn bộ sản phẩm bắt nguồn từ đây, nhà ở thuê thợ xây đến làm, trang phục, thức ăn, đồ dùng,...

Dắt tiểu hài tử bước tới, Trần Bảo Thất cúi người chào hỏi.

“Xin chào! Đại thúc là chủ xưởng rèn sao?”

“Đúng rồi, ngươi cần mua gì?”

“Không có, ta chỉ muốn hỏi chỗ thúc còn tuyển người làm không?”

“Ngươi đến trễ rồi, hôm qua ta vừa tuyển đủ người, ngươi có thể sang xưởng gốm xem.”

Trần Bảo Thất cùng tiểu hài tử cúi người cảm ơn, quay lưng bước ra ngoài rời khỏi, bóng ảnh hai người vừa biến mất chủ xưởng thầm nghĩ khuôn mặt hơi nhăn nhó.

“Đến không mua đồ, chỉ là tìm việc! Cơ thể gầy ốm thế kia làm được mấy hôm, may ta không nhận, không thì mất tiền thuê người làm việc nhưng năng suất lại thấp.”

Đi trên đường Trần Bảo Thất cảm giác trong áo mình có gì đó, hắn thò tay vào túi áo mò mẫm.

“A! Xuân nương cho ta hai mươi xu!”

Hắn không ngờ cái túi áo bị rách, số tiền rơi vào trong, cứ nghĩ rằng bản thân đã đưa vào trong kho hệ thống, cầm trên tay xâu tiền hai mươi xu.

Vụt.

Một đôi tay nhỏ nhắn lướt qua, ánh mắt hắn khựng lại vài giây, chợt nhận ra xâu tiền trên tay biến mất hét lên.

“Kẻ trộm! Bắt trộm!”

Bên cạnh tiểu hài tử nắm tay hắn thắc mắc.

“Thất ca bị trộm tiền sao?”

“Đúng rồi đệ theo ta bắt trộm.”

Hai người hướng bóng ảnh xa xa đuổi theo, thiếu niên trộm tiền tuổi khoảng mười ba, quần áo rách thê thảm, vóc dáng gầy ốm nhưng thân thể rất linh hoạt, di chuyển rất nhanh tới trước con hẻm nghề gốm chuẩn bị rẽ vào.

Chợt hắn quay sang phải đưa tay đỡ lấy cước lực từ chân trái thanh niên lạ mặt tuổi hai mươi, vóc dáng cân đối, mặc cam sắc áo bào.

Bốp.

Lực đá rất mạnh khiến thiếu niên ăn trộm văng vào tường đá, xâu tiền rơi xuống đất, thanh niên lạ mặt nhặt tiền lên, tới đấm đá thêm vài cái vào kẻ trộm.

“Trong khu vực nhà ta quản lý mà dám trộm này! Trộm này!”

Đánh hả dạ cơn tức giận thanh niên lạ mặt quay lưng lại nhìn thấy Trần Bảo Thất dắt theo tiểu hài chạy tới.

“Tiền này của hai ngươi sao?”

“Đúng vậy, cảm ơn ra tay giúp đỡ! Tại hạ tên Trần Bảo Thất, đệ đệ Lý Thế An, xin hỏi tên tuổi bằng hữu.”

“Ta họ Mạc, tên đầy đủ Luân Lân! Không cần cảm ơn, đây là khu vực nhà ta quản lý, công việc nên làm thôi.”

Sau lưng ba người xa xa có hai tên hộ vệ chạy tới.

“Lân thiếu chủ, Nhị nương gọi ngài trở về.”

“Ta còn có việc về trước, các ngươi muốn tìm tên trộm thì ở kia, hắn bị ta đánh không đi được đâu.”

Tạm biệt hai người Mạc Luân Lân theo hai tên hộ vệ rời đi, Trần Bảo Thất dắt tiểu hài tử tới chỗ tên trộm, dưới bức tường cạnh hẻm nghề gốm, tên trộm bị đánh ê ẩm cả người không đi được hướng hai người van xin.

“Xin hai vị tha mạng, ta đói hai ngày rồi, không có gì để ăn mới làm liều ăn trộm!”

“Vậy sao ngươi không đi làm, gia đình ngươi đâu?”

“Phụ mẫu làm thợ săn chết vì Linh Thú, ta sống một mình cũng muốn làm nhưng với thân thể ốm gầy này không ai nhận cả.”

Xem ra tên trộm không đủ sức để làm việc, bản thân Trần Bảo Thất từng trộm đồ nên có một tia đồng cảm, thời thế khó khăn ăn trộm cũng là công việc, với cái thế giới này không có tiền liền đói chết, nỗi khổ a.

“Ta có mười xu, ngươi dùng tạm rồi tìm công việc ổn định mới sống được.”

A Thất lấy ra mười xu đưa cho thiếu niên ăn trộm, tiểu hài tử bên cạnh tò mò.

“Thất ca, huynh ấy bị đánh rồi, có cần dùng thuốc không?”

Thiếu niên áo rách thê thảm đến nỗi vết thương bị đánh hiện rõ ràng dưới lớp áo rách, xua tay với hài tử, nhận tiền.

“Ha ha, tiểu tử rất tốt ta không sao! Thất ca sao? Ta nhớ rồi, tạm biệt!”

Bóng lưng thiếu niên bết bát khó khăn đi khập khiễng rời đi, hắn nói to tên mình cho hai người.

“Ta họ Hạ, tên đầy đủ Bình Dân.”

Hai người tiếp tục tìm công việc, vào hẻm nhỏ tới chỗ xưởng gốm, trong nhà thành phẩm chất đầy ngoài sân phơi dưới ánh sáng, có nhiều vật phẩm bắt mắt, công việc yêu cầu tay nghề cao, Trần Bảo Thất thử làm một cái nhưng không đạt yêu cầu, họ không tuyển dụng người làm nghề xấu, sản phẩm họ làm phải chất lượng đẹp mắt, giá bán mới cao được.

Rời xưởng gốm, hai người tới chỗ thợ mộc, họ cũng yêu cầu tay nghề, Trần Bảo Thất làm không đạt yêu cầu liền bị đuổi.

Hai mươi phút sau, trước mặt hai người một cánh cổng lớn màu đen đỏ, bên trên bảng hiệu viết hai chữ “Thợ Săn” nét chữ cứng nhắc màu đỏ như máu, tỏa ra cảm giác chết chóc, người đi ra đi vào có tu luyện giả, học võ, trên tay mỗi người đều mang theo kiếm hoặc cung tên, vũ khí thô sơ.

Bước vào bên trong hai người thấy rất nhiều tấm bảng gỗ được treo trên tường, Trần Bảo Thất dắt tiểu hài tử tới gần một tấm bảng xem chữ viết bên trên.

Nhiệm vụ thu nhập thịt Thổ Chu Linh Thú số lượng một con, dựa trên cấp bậc để lĩnh thưởng, thông tin loài chuột lớn sống ở Hỏa Mạch Linh Thú, thuộc tính nhanh nhẹn cao, ưu thế trốn dưới đất, hãy cẩn thận với hàm răng sắt bén của nó.

Thanh niên mặt hắc bào tay cầm kiếm, trên lưng đeo cung tên, đứng xem tấm bảng bên cạnh quay sang nhắc nhở.

“Các ngươi đừng nhận nhiệm vụ đó, Linh Thú nguy hiểm rất cao đối với người thường.”

Hắn là tu luyện giả nhưng cũng không dám một mình nhận nhiệm vụ tiêu diệt thu thập thịt Linh Thú.

Trần Bảo Thất mới đến thế giới này, từng hỏi hệ thống nhưng nó bảo phải nâng cấp mới mở ra thông tin thế giới, những gì nó biết rất ít, hắn không ngờ thế giới này ngoài động vật ra còn có cả Linh Thú.

“Huynh biết Linh Thú là gì không?”

Thanh niên hắc bào quan sát cả người A Thất, thân thể ốm gầy, quần áo có vài chỗ rách, bụi đất bám quanh chắc hẳn từ khu mỏ đến, hắn giải thích cho hai người.

“Đại Lục Tứ Tinh ngoài động vật ra còn có Linh Thú và Ma Thú, chúng cũng giống như tu luyện giả, tiến hóa bằng việc hấp thụ linh khí, sức mạnh hơn hẳn con người.”

Cấp bậc Linh Thú: Tinh có cửu cấp, Huyết, Kim, Hóa ba bậc này có tứ cấp, tương đương với cảnh giới tu luyện giả.

Tinh dùng thịt chúng chế biến ăn gia tăng Linh Khí.

Huyết dùng Tinh Huyết để hấp thu tu luyện Huyết Mạch.

Kim trong cơ thể có thêm Linh Đan sử dụng giúp gia tăng Linh Hệ.

Hóa có thể hiểu và nói tiếng người.

Ngoài ra thân xác Linh Thú toàn bộ đều là đồ tốt, chế tạo pháp bảo, vũ khí, phù chú, phù văn, đan dược.

Nghe xong A Thất hơi ngạc nhiên, động vật cũng biết tu luyện, ăn thịt chúng gia tăng Linh Khí, thế tư chất bình thường như hắn có thể thăng cấp nhanh hơn rồi, thêm một tia hi vọng đến với con đường tu tiên phía trước, nhưng hắn cũng biết giá trị Linh Thú không nhỏ, tiền hắn còn không đủ cho hệ thống dùng lấy đâu ra mua thịt Linh Thú.

Hắn hướng thanh niên hắc bào bất đắc dĩ nói.

“Cảm ơn huynh, ta đến đây tìm việc, không có công việc ta với đệ đệ khó sống a!”

Thanh niên hắc bào trầm tư nói.

“Nhiệm vụ người bình thường có thể làm chính là thu nhập thảo dược, linh dược!”

Hắn xông pha tu luyện giả tán tu bao lâu, biết được Hỏa Mạch Linh Thú không chỉ Linh Thú mà còn lòng dạ con người, giết nhau đoạt bảo, tuy trong thành có điều kiện không được giết người nhưng một khi ra ngoài, cái chết không thể tránh khỏi, bị giết thân xác cũng không tìm thấy.

“Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên ở trong thành mới có được sự bảo hộ, hãy đến đan sư công hội, phù văn, trận pháp xin việc thử xem.”

Trần Bảo Thất mới đến đây thắc mắc không biết trong thành bảo hộ chính là như thế nào.

“Huynh có biết bảo hộ?”

Thanh niên hắc bào nói rõ.

“Bích Khải Thành thành quy định, người dân có được sự bảo hộ từ thành chủ.”

Quy định bảo hộ chính là nghiêm cấm giết người trong thành, dù vậy vẫn có người chết trong thành nhưng rất ít, nếu phát hiện kẻ giết người hãy trình báo, hình phạt đối với tu luyện giả chính là phế bỏ tu vi, sau đó như người thường bị khóa xích dưới chân bắt đi đào đá.

Trần Bảo Thất so sánh hai thế giới, kiếp trước luật pháp giết người xử lý nghiêm khắc phạm vi toàn lãnh thổ, kiếp này quy định bảo hộ giết người xử lý phạm vi trong thành.

“A! Thế giới này thật dễ bị giết chết.”

Hắn sống qua một kiếp, xem qua các bộ tiểu thuyết, hiểu một chút về lòng người, thế giới tu tiên bản thân không có sự bảo hộ ra ngoài rất dễ bị giết.

Trước đó hắn không sợ chết nhưng từ khi được Sơn thúc giao cho nhiệm vụ bảo vệ tiểu An, hắn không thể chết được, bây giờ hắn sợ nhất chính là cái chết, bất cứ giá nào cũng phải sống, quay sang nói với tiểu hài tử.

“Tiểu An hay là chúng ta tạm thời dừng ở thành này đi, khi nào tu vi tăng cao rồi đi tìm mẫu thân có được không?”

Lý Thế An chỉ là một hài tử sáu tuổi, không biết lòng dạ con người như thế nào, nó mong muốn đi tìm mẫu thân, sự vô tư vui vẻ đơn thuần.

Nhưng có một điều nó nhớ rất rõ, chính là lời lão sư dạy, tu tiên là làm trái ý trời lòng người không còn nhân nghĩa, nó muốn tu tiên trước hết phải tu tâm tính lòng người nhân nghĩa, đối với A Thất dạy nó công pháp, tâm tính rất hiểu chuyện, xem hắn như ca ca chung dòng máu.

“Vâng! Thất ca, chúng ta đi kiếm tiền thôi.”

Nó biết mua thức ăn ở đây rất đắt, một cái màn thầu ba xu, phải kiếm tiền mới sống được ở đây, nó muốn tu luyện sớm ngày trở thành tu luyện giả phụ giúp A Thất làm việc.

Bạn đang đọc Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận. sáng tác bởi thachquy1997t
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thachquy1997t
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.