Hệ Thống thối, cần nạp tiền.
Thôn Minh Khai nằm ẩn mình giữa khu vực đất đai cằn cỗi và những dãy núi đá sừng sững. Nơi đây mang một vẻ đẹp hoang sơ, mộc mạc, hòa quyện với thiên nhiên hoang dã. Đất đai ở đây không màu mỡ, khó canh tác.
Bên cạnh thôn là một con suối nhỏ uốn lượn quanh co, chảy len lỏi qua các khe núi. Dòng suối như một dải lụa mềm mại, mang lại sự sống và nguồn nước cho cả khu vực.
Dân cư thôn Minh Khai tuy sống trong điều kiện khắc nghiệt, nhưng họ vẫn giữ được tinh thần lạc quan, kiên cường và gắn bó với mảnh đất này. Các ngôi nhà đơn sơ, chủ yếu bằng đá và gỗ, xếp san sát nhau tạo nên một khung cảnh yên bình, mộc mạc. Qua bao thế hệ, thôn Minh Khai vẫn tồn tại và phát triển, giữ gìn những giá trị văn hóa truyền thống đào mỏ.
Thôn Minh Khai, gần đó tiếng suối chảy róc rách, dọc theo con suối cây cỏ tươi mát, thấp thoáng bóng người tắm dưới suối nhỏ, âm thanh vui đùa của trẻ con.
"Nhi tỷ, ngày mai em với Thất ca đi hầm mỏ."
Triệu Thi Nhi lấy ra một lọ nhỏ từ trong tay áo, đổ tinh chất màu trắng ra tay rồi xoa lên mặt tiểu An, sau đó tạt nước rửa sạch.
"Tiểu An, em lại muốn theo Thất ca ốm gầy đó sao? Ngày mai theo chị đến lớp lão sư Bá học đi, em đủ tuổi đi học rồi, đừng suốt ngày chạy theo Thất ca. Hầm mỏ bụi bặm và nguy hiểm lắm."
Giọng nói vọng từ xa tới.
"Đúng rồi, tiểu An. Ngày mai cha với Bảo Thất đi đào mỏ, con theo Nhi tỷ học lớp lão sư đi."
Trần Bảo Thất đã từng đi học, nhưng vì không có tiền đóng học phí nên phải nghỉ để đi đào mỏ kiếm sống.
"Hai kiếp đều cuồng công việc vì tiền mà!" Hắn suy nghĩ, tự mỉm cười cay đắng.
Trần Bảo Thất chọn chỗ nước sâu rồi nhảy xuống, nước bắn tung tóe. Hắn lặn một hơi sâu, ngoi lên hét lớn.
"Sảng khoái quá!"
Hắn bơi tới chỗ nước nông gọi hai đứa trẻ.
"Tiểu An, tiểu Nhi, lại đây anh dạy bơi cho. Xem anh làm cá phun nước nhé!"
Hắn ngửa người xuống nước, ngoi lên rồi phun nước vào hai đứa trẻ.
"Chúng em là ếch nhỏ tiêu diệt cá." Chúng cười rộ lên, tạt nước ngược lại hắn, cùng hô vang.
Thiếu niên và hai đứa trẻ vui đùa giữa dòng suối, hắn dạy chúng bơi, nổi trên mặt nước, và bơi tung tăng như chú ếch nhỏ hay loài cá.
Bỗng âm thanh lạ vù ù vang lên, mọi người ngước nhìn lên bầu trời. Một chiếc chiến hạm to lớn bay qua, trên đó có chữ "Thu" nổi bật, chở theo nhiều người trong trang phục giống nhau. Trên ngực mỗi người đều đính một chiếc lá phong màu cam.
Dưới suối, rất nhiều người trầm trồ.
"A! Tiểu Sơn Thu Môn lại đi khám phá bí cảnh."
"Nhiều cao nhân quá!"
"Ta muốn đi đến Bích Khải thành kiểm tra tư chất, may ra nhận được lệnh bài tham gia sơn môn hàng năm."
"Ngươi đi nhớ rủ ta, ta cũng muốn tu tiên."
"Đúng thế, ta cũng muốn đi. Ở đây suốt ngày đào mỏ không có tương lai."
Trần Bảo Thất nghe vậy, thầm cười. Muốn vào sơn môn không dễ, trước tiên phải có tư chất, chia làm năm bậc: Phế phẩm, bình thường, hiếm có, sử thi, truyền thuyết. Tư chất phế phẩm tu mãi không đạt được Linh Khí, bình thường hấp thụ được một phần, hiếm có tăng từ hai đến bốn lần, sử thi tăng năm đến mười lần, truyền thuyết tăng hai mươi lần.
Hắn biết rằng tu tiên giả quan trọng nhất là sinh tử, tu luyện để có tuổi thọ cao hơn. Luyện Khí không tăng tuổi thọ, Trúc Cơ mỗi cảnh giới tăng mười năm, Kim Đan mỗi cảnh giới tăng hai mươi năm, Nguyên Anh mỗi cảnh tăng ba mươi năm.
Triệu Thi Nhi hỏi.
"Thất ca, anh muốn tu tiên không?"
Trần Bảo Thất cũng muốn, trường sinh bất lão ai mà không mong. Nhưng vấn đề là tiền thuê xe ngựa đi đến Bích Khải thành là mười xu, hắn có thể đi bộ mất hai ba ngày. Nếu kiểm tra tư chất là phế phẩm hoặc bình thường, không ai nhận, đi về mất thêm mười xu. Tổng cộng mất hơn sáu ngày công làm ở khu mỏ. Hắn xua tay.
"Không đâu, anh còn không đủ tiền ăn, lấy đâu đi tu tiên. Tiểu Nhi muốn tu tiên không?"
Tiểu Nhi cười tươi.
"Có chứ! Phụ thân bảo tháng sau sẽ đưa em đi kiểm tra tư chất."
Tiểu An ngây thơ hỏi.
"Thất ca, Nhi tỷ, tu tiên là gì?"
Trần Bảo Thất liên tục bị chủ quản đánh vì ốm yếu làm việc chậm chạp. Sau đó hắn tìm hiểu mới biết tu tiên giả mạnh gấp trăm ngàn lần người bình thường.
"Tiểu An, tu tiên là người rất mạnh như con voi lớn. Ngày mai đi học với chị, lão sư dạy nhiều điều mà em không biết đó." Triệu Thi Nhi đi học ở chỗ lão sư biết nhiều điều.
"Oa! Mạnh như voi, em muốn học. Vậy em có thể giúp Thất ca và phụ thân đào mỏ." Tiểu An trầm trồ.
Trần Bảo Thất nhìn tiểu An, cảm giác ấm áp tràn ngập. Hai kiếp đều mồ côi, nhưng cảm giác này khiến hắn thấy đây cũng là một gia đình.
Hắn tắm rửa xong cùng mọi người về nhà. Trên đường họ gặp một chiếc xe ngựa dừng ở đầu thôn, hai người trung niên nam nữ bước xuống. Nam trung niên ăn mặc đẹp, tóc gọn gàng, nữ trung niên thanh tú, tóc xõa ngang vai.
Bà Triệu thấy người quen liền chào.
"Đại Hải, con trai đâu?"
Trần Bảo Thất nhớ lại chút ký ức, đây là Hải thúc và Ánh đại nương. Hắn thầm nghĩ.
"Không phải còn một đứa trẻ nữa sao?"
Nghe giọng bà Triệu, hai người quay lại cúi chào.
"Bà đi tắm mới về sao? Tiểu Dương đi tu tiên rồi ạ. Nó được đệ tử Tiểu Sơn Thu Môn thu nhận."
Gia đình họ vừa từ thành Bích Khải về, kiểm tra tư chất của Mạc An Dương là bình thường, may mắn được nội môn đệ tử chọn làm tạp dịch tùy thân, địa vị cao hơn người dân, thợ mỏ.
Bà Triệu chúc mừng.
“Tốt quá, chúc hai cháu sớm sinh thêm một đứa nữa.”
Ánh đại nương nhìn đứa trẻ bên cạnh bà, lên tiếng hỏi.
"Tiểu Nhi, tháng sau cháu cũng đi kiểm tra sao? Phải nhanh lên, hai tháng nữa là hết đợt tuyển chọn rồi."
"Cảm ơn Ánh đại nương nhắc nhở. Phụ thân bảo tháng sau mới đi được." Triệu Thi Nhi vòng tay cúi đầu cung kính.
Trần Bảo Thất cùng hai cha con chào hỏi, chúc mừng bọn họ rồi trở về nhà.
Hắn về đến nhà, mở cổng chính cũ kĩ bước vào, cảm giác cô đơn tràn ngập.
"Lại phải sống tiếp một kiếp." Hắn thở dài nhìn trời.
Trời dần tối, hắn lắc đầu xóa tan suy nghĩ, đóng cửa bước vào phòng, thay đồ rồi nằm xuống giường đi ngủ.
Nơi ở hơi xa lạ, hắn trằn trọc hơn mười phút mới dần thích nghi và chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, tiếng gõ cửa kèm âm thanh vang lên.
"Bảo Thất, dậy đi hầm mỏ thôi."
Trần Bảo Thất mở mắt, bước xuống giường vươn vai, rồi ra ngoài tìm lu nước trong chuồng gà, rửa mặt, súc miệng bằng muối.
Ọc... Ọc...
"Sơn thúc đợi ta một chút." Hắn phun nước ra ngoài đáp.
Trần Bảo Thất lấy cuốc chim rồi mở cửa, cùng Sơn thúc đến khu mỏ, trên đường đi cả hai trò chuyện.
"Sơn thúc, tiểu An đi học rồi sao?"
"Đúng rồi, chú đưa nó sang nhà bà Triệu đi học với tiểu Nhi."
"Sơn thúc, ở hầm mỏ, có ai đào được Tinh Thạch bao giờ chưa?"
"Tinh Thạch chưa ai đào được, Kim Thạch có nhiều, chú từng đào được nhiều lần khối lượng nhỏ."
Trần Bảo Thất biết Tinh Thạch màu lam sắc trắng, Linh Khí cao tinh khuyết. Kim Thạch giống ngọc ở thế giới trước, nhiều màu, Linh Khí tầm trung.
Hai người vác cuốc chim đi đến khu mỏ. Đứng trước khu mỏ, ba người đứng kiểm tra từng người, nhận xe đẩy rồi vào trong. Chủ quản chỉ vào trong.
"Văn Sơn, Bảo Thất nhận hai xe đẩy vào làm việc đi."
Hai người gật đầu rồi tới nhận xe đẩy đi vào Khu A. Bên trong, đất đá nằm lung tung khắp nơi, những tấm gỗ cũ mục che chắn cho hầm mỏ. Tiến vào sâu hơn, họ nhìn thấy vài người thợ mỏ khác. Tiếng đào vang khắp hầm, Trần Bảo Thất đi ngang từng người, chào hỏi họ.
“Bảo Thất, khỏe rồi sao?”
“Vâng, cháu vừa mới khỏi.”
“Cố lên, Bảo Thất! Chuẩn bị tiền cưới một cô nương xinh đẹp nhé.”
“Văn Sơn, Bảo Thất, hôm nay ta coi bói, ngày đẹp chúng ta may mắn nha.”
Keng...
“Bảo Thất, đây này! Ta vừa đào được khối đồng.”
Trần Bảo Thất cảm ơn mọi người, rồi cùng Sơn thúc chọn vị trí đẹp nhất để cuốc chim đào xuống.
Hai tiếng sau, mồ hôi đầm đìa trên trán. Hắn dừng lại nghỉ ngơi, uống một ngụm nước rồi tiếp tục đào.
Bốc...
Trần Bảo Thất nghe âm thanh lạ, dừng cuốc nhìn lại, lấy tay bới đống đất đá ra. Một khối ngọc tinh xảo sắc đỏ hiện ra, Cầm trên tay, khối lượng khoảng ba lạng, hắn thầm nghĩ.
“A! Đây là Kim Thạch.”
Hắn lần đầu tiên đào được Kim Thạch, trong lòng vui như hoa nở. Bỗng trước mắt hắn xuất hiện một tấm bảng, hắn khựng lại vài giây.
Ting.
[Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận]
“Đang nhận diện chủ nhân... Nhận diện hoàn tất.”
Ting.
“Tự động hấp thu nguyên liệu chủ nhân đang có để nâng cấp hệ thống.”
Âm thanh vừa dứt, trên tay Trần Bảo Thất viên Kim Thạch bỗng dưng biến mất, chỉ còn lại một chút bụi.
Tê, Hắn sững sờ trước tình huống bất ngờ này, chưa kịp vui mừng vì đào được Kim Thạch thì hệ thống từ đâu ra lấy mất.
“Tức điên!”
“Con mẹ nó hệ thống.” Hắn hét to.
Sớm không đến muộn không đến, hệ thống xuất hiện ngay lúc hắn đào được Kim Thạch, vừa vui vừa buồn.
Vui vì nó lấy lúc chủ quản không nhìn thấy. Theo quy định, phải chia cho chủ quản hai phần nguyên liệu đào được, trích ra để trả tiền công thợ mỏ.
Buồn là mất đi gần ba trăm đồng xu. Một lạng Kim Thạch đổi ra được một trăm xu.
Đám người thợ mỏ nghe hắn hét, nhao nhao lên.
“Bảo Thất, chuyện gì vậy?”
“Cháu bị sao thế?”
“Bảo Thất, làm sao hét toáng lên thế?”
Trần Bảo Thất lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, xua tay.
“Cháu không sao, bị đá rơi trúng chân thôi. Mọi người tiếp tục làm việc đi.”
Ting.
“Hệ thống nâng cấp thành công, chúc mừng chủ nhân.”
Hệ thống là bàn tay vàng trong các bộ tiểu thuyết kiếp trước hắn từng xem qua, không ngờ lại rơi vào tay mình. Hắn chỉ muốn yên ổn sống qua ngày bằng việc đào mỏ. Nhưng giờ có hệ thống, hắn phải xem, cái này có tác dụng gì cho cuộc sống nhân sinh ở kiếp thứ hai này không.
Đăng bởi | thachquy1997t |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 29 |