Bút lông Họa Sư hướng dẫn, công năng Hệ Thống.
"Chào chủ nhân ạ!"
Trước mặt Trần Bảo Thất xuất hiện cây bút lông lơ lửng giữa không trung. Ngoài hắn ra, không ai khác phát hiện ra điều bất thường ở đây.
"Ngươi là Hệ Thống sao?" Hắn thầm hỏi.
"Đúng vậy, thưa chủ nhân. Ta là người hướng dẫn tên Họa Sư." Bút lông nhảy nhót đáp.
"Ngươi có tác dụng gì, nói nhanh, không thì trả lại Kim Thạch cho ta." Trần Bảo Thất ngồi xuống, đặt cái cuốc chim bên cạnh.
"Hệ Thống đã sử dụng hết Kim Thạch mà chủ nhân có. Ba lạng quy đổi thành ba viên, tiêu tốn hai viên để nâng cấp hệ thống có Họa Sư hướng dẫn, và một viên để mở ra công năng." Nó vẽ vài nét trên không trung, hiện ra một tấm bảng.
[Tên: Trần Bảo Thất.
Tuổi: Mười tám.
Gia cảnh: Không người thân.
Tu vi, cảnh giới: Người thường.
Công pháp: Không.
Tư chất: Phế phẩm.
Huyết mạch: Chưa mở.
Linh hệ: Chưa mở.
Nhiệm vụ: Trống.
Công năng: Truyền Tống Trận.]
Trần Bảo Thất đọc hết thông tin trên tấm bảng, không ngờ Hệ Thống còn có thể tra tư chất. Được biết tư chất con người rất khó kiểm tra, phải dùng Đá Thần Hạc mới xem được.
"Truyền Tống Trận là gì?" Chú ý đến dòng công năng, hắn thắc mắc.
Bút lông Họa Sư thu lại tấm bảng và giải thích.
"Thưa chủ nhân, Truyền Tống Trận là trận pháp để di chuyển khắp nơi không bị giới hạn khoảng cách."
"A! Như cổng dịch chuyển! Vậy ta muốn đi từ đây đến Bích Khải thành mất bao lâu?"
"Quá trình bố trí trận pháp tùy thuộc vào tốc độ của chủ nhân, nhưng dịch chuyển thì chớp mắt là tới."
"Nhắc nhở chủ nhân, bố trí trận pháp có ba loại: Kim Sao, Nhật Nguyệt, Bát Quái."
Kim Sao dịch chuyển ngẫu nhiên, tiêu hao năm viên Kim Thạch đặt ở năm vị trí ngôi sao.
Nhật Nguyệt dịch chuyển cố định không quá trăm dặm, tiêu hao mười hai viên hạ phẩm Tinh Thạch đặt ở mỗi vị trí kim đồng hồ.
Bát Quái dịch chuyển chỉ định không giới hạn khoảng cách, tiêu hao mười hai viên trung phẩm, hai viên thượng phẩm Tinh Thạch đặt theo hình bát quái.
Tinh Thạch: Hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm.
Ting.
[Nhiệm vụ mới: Thiết lập một đại trận truyền tống ngẫu nhiên.
Phần thưởng: Bạch Phù Truyền Tống số lượng ba.]
"Kim Thạch đâu để ta bố trí trận pháp?"
"Chủ nhân xin hãy tự tìm cách hoàn thành nhiệm vụ."
"Họa Sư xin tặng quà lần đầu gặp mặt cho chủ nhân."
Ting.
[Đan dược tăng tư chất số lượng một, một cuốn Công Pháp, một tấm Truyền Tống Phù.]
Trên tay Trần Bảo Thất bỗng xuất hiện ba vật phẩm lạ: viên đan dược, cuốn sách, và tờ giấy.
Bút lông Họa Sư chỉ vào viên đan dược trên tay hắn.
"Chủ nhân, thứ này giúp tăng tư chất lên một bậc, khuyến khích chủ nhân nên sử dụng."
Hắn sững sờ, phế phẩm tư chất còn có thể tăng lên, thế chẳng phải nghịch thiên.
"A! Tu tiên vốn đã nghịch lại ý trời." Hắn thầm nghĩ.
Khu mỏ tiếng đào vang khắp hầm, có người đẩy xe ra khỏi hầm, tiến tới chủ quản lấy cái gánh nước bên trong có hai cái lu lớn, chạy ra bờ suối.
Bên suối có người đi lấy nước, phụ nữ giặt đồ, phía xa có người câu cá. Đường mòn đến cổng thôn có vài chiếc xe ngựa của những người dân, họ buôn hàng từ Bích Khải thành trở về, mang hàng đến khu chợ nhỏ trong thôn để bán.
Bên trái khu chợ khoảng ba mươi bước chân, xuất hiện một cánh cổng lớn, bên trên tấm bảng viết hai chữ.
"Nhân Nghĩa."
Tiếng trẻ con đọc sách vang lên.
"Lão sư dạy! Gia Từ Vạn Sự Vô Bất Kính."
Ý nghĩa của câu nói, đối với người lớn, mọi lời nói đều phải lễ phép.
Bên trong, lão sư cầm cuốn sách vừa đi vừa đọc lớn.
"Thiên Hạ Giang Sơn Hạc Quốc."
"Là con dân, chúng ta phải biết chữ, tòng quân phải biết võ."
"Tu Tiên là trái với ý trời, lòng người không còn nhân nghĩa, các con phải đi đúng đường, một khi sai đường phía trước chính là địa ngục Ma Đạo."
"Hôm nay thầy dạy đến đây thôi, các con được phép về sớm."
Phía dưới, đám trẻ nhao nhao cúi người đồng thanh.
"Vâng! Chào lão sư."
Chúng nó nhao nhao chạy ra khỏi phòng học, tiểu An đi bên cạnh Nhi tỷ trò chuyện.
"A! Nhi tỷ, lão sư dạy hay quá, có những thứ ở nhà phụ thân chưa dạy em."
"Vậy từ ngày mai trở đi em theo chị học lớp lão sư."
"Tiểu An, sang nhà chị chơi không?"
Tiểu An lắc đầu chỉ về phía khu mỏ.
"Không đâu, em đến khu mỏ giúp phụ thân, Thất ca."
Triệu Thi Nhi bĩu môi quay lưng đi, trong đầu suy nghĩ, thầm cười.
"Suốt ngày Thất ca ốm gầy, ta đây xinh đẹp mà không đi chơi với ta. Ta hơn em ấy hai tuổi, lão sư từng nói đạo lữ trong tu hành tuổi tác không quan trọng, em ấy lớn lên trông như thế nào!"
Tiểu An chạy một mạch đến khu mỏ, gặp chủ quản, cúi người chào lễ phép.
"Con chào đại thúc."
Hắn xua tay chỉ cho hai tên ở sau.
"Đứa trẻ này lại đến phụ giúp phụ thân với Bảo Thất. Ngươi dẫn nó tránh xa khu mỏ một chút, xảy ra chuyện là chúng ta không ổn đâu, còn ngươi vào kêu hai người đó ra đi."
Khu mỏ cấm trẻ con, hắn nể tình phụ thân đứa trẻ làm ở đây lâu năm mới cho phép tới gần.
Bên trong hầm mỏ, Trần Bảo Thất nuốt viên đan dược nhưng không cảm thấy khó chịu hay thay đổi gì cả, giống như vừa bị lừa.
"Ta đây là tăng cấp tư chất thành công, tại sao thân thể ta không thay đổi?"
"Chủ nhân hiện tại tư chất đã tăng lên bình thường. Chủ nhân sử dụng Công Pháp tu luyện mới có sự thay đổi."
Hắn xem cuốn sách trên tay, chỉ chú ý ba chữ viết rất sáng.
"Thiên Đạo Quyết."
Bỗng cuốn sách bay lên lơ lửng giữa không trung trước mặt hắn rồi tan biến. Trong đầu hắn hàng loạt thông tin xâm chiếm tâm trí, giống như lúc hắn vừa mới xuyên qua thế giới này.
"Thiên trong Thiên Thể, Đạo trong Võ Đạo, Quyết trong Tâm Quyết."
Thiên Thể gia tăng thể chất, tăng khả năng hấp thụ linh khí.
Võ Đạo tu luyện cách chiến đấu.
Tâm Quyết ổn định lý trí.
Trần Bảo Thất điều chỉnh tư thế như trong cuốn sách viết, ngồi xếp bằng, đôi bàn tay vẽ theo hình bát quái phía trước, rút về chạm vào nhau. Ánh sáng mờ nhạt trên thân thể lóe lên, tâm trí ổn định bắt đầu cảm nhận Linh Khí.
Hắn hơi thở dần nhanh hơn, lượng Linh Khí xung quanh chậm chạp di chuyển đến chỗ hắn, len lỏi qua lớp ánh sáng mờ nhạt chui vào trong.
Bên trong cơ thể hắn Linh Khí tụ về giữa bụng, hình thành ngọn lửa nhỏ mờ nhạt rồi biến mất. Lượng Linh Khí này như giọt nước đổ vào hồ chứa lớn.
"Tư chất bình thường muốn mở ra Nội Linh ít nhất mất nửa năm thời gian." Trần Bảo Thất hai mắt mở ra thở dài.
Hắn cầm tờ giấy trên tay đưa qua đưa lại không biết tác dụng thế nào, bút lông Họa Sư nhìn vẻ mặt hắn cũng đoán được phần nào.
"Thưa chủ nhân, Truyền Tống Phù có thể dựa vào phẩm chất để dịch chuyển."
"Phẩm chất, đó là gì?"
"Họa Sư tưởng chủ nhân biết rồi."
"Ta thật không biết."
Hắn vừa xuyên qua, thân xác này trước kia chưa từng ra khỏi thôn.
"A! Ếch ngồi đáy giếng!"
Hắn tưởng bản thân đã nắm được thông tin về thế giới này, nhưng xem ra không nhiều.
"Thưa chủ nhân, Lục Địa Tứ Tinh phẩm chất chia làm năm bậc: trắng, lục, lam, kim, lôi."
Trần Bảo Thất chợt nhớ lại khoảnh khắc cầm trên tay Đan dược, Công Pháp, Phù, mỗi vật đều có ánh sáng mờ ảo bao quanh, cảm giác hư ảo.
"Ba vật phẩm ngươi tặng ta thuộc phẩm chất gì?"
"Chủ nhân thông cảm! Họa Sư không biết, thiết lập quà tặng ban đầu khi Hệ Thống nhận diện hoàn tất."
"Vậy ngươi xem giúp ta tấm Phù này dịch chuyển đến đâu."
Bút lông Họa Sư vẽ vài nét trong không trung.
[Tên vật phẩm: Truyền Tống Phù, phẩm chất chưa biết.
Tác dụng: Dịch chuyển khoảng cách vô hạn.
Cách thi triển: Chạm tay vào và suy nghĩ đến nơi cần đến.]
"A! Đồ tốt, có thứ này ta đến Bích Khải thành sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian!"
Từ xa, hướng cửa hầm có tiếng bước chân đi vào, bóng dáng Tiểu Hắc Tử dần hiện ra, hắn là người đứng bên cạnh chủ quản lúc sáng.
"Văn Sơn, Bảo Thất ra ngoài gặp tiểu An."
Hắn ý định quay lưng rời đi nhưng phát hiện Trần Bảo Thất ngồi chơi không làm việc, đôi chân nhanh chóng lao về phía đó, tay phải nắm chặt tung cú đấm.
Bốp.
Trần Bảo Thất tâm trí ngập tràn vui mừng bỗng bị cú đánh trời giáng làm tỉnh táo.
Hắc Tử đôi tay đỏ ửng, cú đánh gần hết lực nhưng Trần Bảo Thất không bị té, hắn hơi bất ngờ.
"Sao hôm nay da ngươi cứng thế?"
Trần Bảo Thất sờ vào vết bầm nhẹ trên má, cảm giác hơi đau nhưng sao cú đánh lại nhẹ thế, hắn nhớ thân xác trước kia bị một đấm là té lăn ra rồi.
"Đa tạ Hắc Tử nhẹ tay, da ta nào có dày."
Hắc Tử khuôn mặt hầm hừ, liếc mắt cảnh cáo rồi quay lưng rời đi.
Người trung niên đào mỏ bên cạnh, tên Lưu Tam, đôi tay chai sạn dừng việc vác cuốc chim tiến đến.
"Bảo Thất, ngươi có sao không? Ta thấy Hắc Tử ra tay rất mạnh."
"Cảm ơn Tam thúc, ta không sao, chỉ đau nhẹ."
"Hắn đến gọi ngươi ra ngoài gặp tiểu An."
"A! Tiểu An đến chơi, ta đi gọi Sơn thúc."
Trần Bảo Thất quan sát xung quanh không thấy Sơn thúc, hắn mang theo cuốc chim tiến vào sâu hơn.
"Sơn thúc, tiểu An đi học về đợi ngoài hầm mỏ." Hắn gọi to.
Sơn thúc nghe hắn gọi vội đẩy xe chứa đầy đất đá, bên trên có cuốc chim chạy ra.
"Đi thôi, không nó lại mắng ta!"
Hai người quay lại chỗ xe đẩy, lấy nó cùng đi, trên xe có một chút đất đá.
"Sơn thúc, cháu vừa nãy hơi mệt."
"Không sao, nếu hôm nay con không đào được gì thì cứ đến nhà ta dùng bữa."
"Cảm ơn Sơn thúc." Trong lòng Trần Bảo Thất thêm một tia ấm áp.
Tiểu An chơi bên ngoài hầm mỏ, cạnh đống đất đá, đôi tay nhỏ bé nhặt vài viên đá dưới chân ném đi.
"Phụ thân thối, bắt ta đợi. Tí nữa phải kể với Thất ca hôm nay đi học rất vui."
Tiểu An nghe thấy âm thanh xe đẩy, quay lưng lại nhìn, bóng dáng hai người chạy tới.
Sơn thúc dừng lại xe đẩy bế tiểu An lên.
"Tiểu An, sao không đi chơi với Nhi tỷ?"
"Không đâu, con thích chơi với Thất ca."
Tiểu An lắc cái đầu nhỏ nhìn xuống xe đẩy hơi ít đất đá, mặt hơi thất vọng nhìn Trần Bảo Thất.
"Thất ca, anh lười biếng nha!"
"Tiểu An, ta mới phát hiện được vài thứ rất hay nên không chú tâm. Sáng giờ đệ đi học chỗ lão sư có gì hay không kể ta nghe." Trần Bảo Thất đưa tay ra sau đầu gãi cổ thầm cười, hắn mải chăm chú xem Hệ Thống mà quên mất việc đào mỏ.
"Phụ thân, thả con xuống đi.",,
Đăng bởi | thachquy1997t |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 24 |