Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đào mỏ kiếm tiền.

Tiểu thuyết gốc · 2049 chữ

Tiểu An vừa được thả xuống, nó chạy sang hắn xem vết thương trên mặt.

“Thất ca, bị té sao?”

“Trong lúc ngủ gật ta té, bị bầm nhẹ ngày mai là hết.”

Trần Bảo Thất không muốn nói bị đánh sợ tiểu An lo lắng, dù giấu được tiểu hài nhưng đối với Sơn thúc khó mà qua mặt được.

“Thất ca chắc mệt lắm mới ngủ gật, em giúp anh đi lấy nước.”

“Tiểu An, để cha lấy cho.”

Sơn thúc tới chỗ chủ quản lấy gánh nước bên trong có hai cái lu hướng bờ sông bước đi.

Trong lúc đợi phụ thân lấy nước đem về, tiểu An kể chuyện lão sư dạy học.

Trích lời lão sư dạy, Đại Lục Tứ Tinh có bốn lãnh thổ, phía tây Hắc Ma Uyên Chi Vương, phía bắc Hoàng Triều Long Quốc, phía đông Vương Triều Đảo Quy Quốc, Vương Triều Hạc Quốc phía nam nơi chúng ta sinh sống.

Lãnh thổ Vương Triều Hạc Quốc có năm lãnh địa, bốn thành một vương đô.

Phía nam Hạc Vực, Vương Đô.

Phía tây Dãy Núi Thâm Uyên, Thâm Uyên thành.

Phía đông Thung Lũng Đồng Bằng, Bạch Hải thành.

Phía bắc Tàn Tích Hoang Mạc, Bắc Hạ thành.

Nằm giữa Phế Tích Mỏ, Bích Khải thành.

Vương Triều Hạc Quốc hai nghìn ba trăm năm.

Triều đại nhà Hạc hai nghìn năm.

Triều đại nhà Liễu hai trăm năm.

Hoàng Đế Thái Tuất, chiêu mộ hiền tài, gia tăng binh lính biên giới, mở rộng giao thương, khai thác khoáng mạch, ra chiếu thư.

Chiếu Thư “Bình An Thiên Hạ, Giang Sơn Vương Triều Hạc Quốc Nhân Văn, Binh Võ, Tiên Lộ.”

Con dân đất nước Vương Triều Hạc Quốc sống tốt dưới trời, biết chữ, tòng quân giỏi võ, cầu tiên.

Hoàng Đế Thái Tuất cai trị hai trăm năm tu vi phá cảnh phi thăng, được người đời tôn kính Thái Tuất Tiên Nhân.

Triều đại nhà Vũ trăm năm.

Vị vua thứ nhất Hoàng Đế Bách Chiến cai trị mười năm, phòng thủ biên giới vẫn lạc.

Vị vua thứ hai Hoàng Đế Bá Trực cai trị ba mươi hai năm, tu vi quá thấp nhường ngôi.

Vị vua thứ ba Hoàng Đế Khải Anh cai trị năm mươi năm, nội chiến thua vẫn lạc.

Vị vua hiện tại Hoàng Đế Xa Phiêu trị vì năm thứ tám.

...

Trần Bảo Thất không ngờ lãnh thổ thế giới này thật lớn, lịch sử lâu đời, Thái Tuất Tiên Nhân vĩ đại.

Hắn chợt nhớ tới Công Pháp vừa học không biết có thể truyền thụ lại cho người khác không.

Bút lông Họa Sư vẽ ra bảng cảnh báo.

[Công Pháp Thiên Đạo Quyết phẩm cấp chưa biết, hạn chế tiết lộ ra ngoài tránh bị diệt vong.]

“Họa Sư! Ngươi đọc được suy nghĩ ta?”

“Đúng thưa chủ nhân.” Trong đầu hắn có âm thanh truyền vào.

“Ngươi ở trong tâm trí ta có thể nói chuyện?”

“Vâng! Hệ thống được thiết lập thuật truyền âm kết nối với chủ nhân.”

“Vậy ngươi có thể tra xét thông tin người khác không?”

“Thưa chủ nhân hệ thống cần nạp Kim Thạch nâng cấp mở thêm chức năng khác.”

“Ngươi là hệ thống ăn cướp sao, thiết lập trận pháp cần Kim Thạch, Tinh Thạch ta lấy đâu ra, giờ thêm nâng cấp nữa.” Trần Bảo Thất tức giận mắng.

Hắn không thèm quan tâm hệ thống, vẫn truyền thụ cho đứa trẻ.

“Tiểu An, ta dạy đệ cái này.”

Không biết tư chất tiểu An như thế nào, nó nghe hướng dẫn cách tu luyện Công Pháp, đầu nhỏ gật gù hiểu rõ.

“Đây là bí mật hai chúng ta, em không được kể cho ai khác nha.” Cả hai ngoắc tay thực hiện giao ước.

“Hai đứa ta mang nước về rồi.” Từ xa Sơn thúc mang theo gánh nước trên vai nặng trĩu bước tới, nước bên trong lu lắc lư từng giọt tóe ra ngoài.

Trần Bảo Thất đỡ lấy cái lu, Sơn thúc hạ gánh nước trên vai xuống.

Hai người cầm lấy cuốc chim đào một cái hố, tiểu An chạy đi lấy tấm lưới ở chỗ chủ quản.

Cái hố vừa đủ lớn, Trần Bảo Thất nghiêng cái lu nước đổ xuống, Sơn thúc cũng làm như thế.

Tiểu An ôm hai tấm lưới chạy tới, nó dừng lại phân chia mỗi người một cái.

Kích thước tấm lưới không lớn, từ đầu gối đến bụng tiểu hài tử, được làm từ nguyên liệu Đồng nguyên chất, các lỗ trống rất nhỏ đủ để vài hạt cát chui qua.

Trần Bảo Thất cầm lấy tấm lưới xúc đất đá trong xe đẩy, hắn bước xuống cái hố, bên dưới nước tới lưng quần, hai tay cầm tấm lưới chứa đất đá đưa qua đưa lại như đãi vàng ở kiếp trước.

Tiểu An ngồi trên bờ đất đầu nhỏ lắc lư, đôi mắt liếc qua hai cái tấm lưới, dò xét những thứ còn sót lại.

Ánh sáng mặt trời dần nắng hơn, mỗi người trên trán mồ hôi nhỏ giọt, hố nước bắt đầu chuyển màu nâu đất, quần áo hai người bên dưới cũng lấm lem bùn đất.

Đứa trẻ phát hiện trên tấm lưới trung niên có thứ gì đó.

“A! Phụ thân bên trái, bên trái.”

Lý Văn Sơn nhìn theo hướng tiểu hài tử chỉ, một viên đá nhỏ bằng một phần ba đốt ngón áp út, được nằm gọn trên tấm lưới.

Viên đá có màu lục bảo, ánh sáng phát ra mờ nhạt chiếu sáng quanh thân.

Trung niên nhặt viên đá đưa cho tiểu hài tử, nó vui vẻ nhận lấy bỏ vào túi áo, tiếp tục quan sát hai tấm lưới.

Mặt trời lên cao đứng bóng, rất nhanh tới giờ nghỉ trưa, chủ quản về nhà dùng cơm, Tiểu Hắc Tử với tên còn lại được phân công phát đồ ăn, hắn tay phải cầm cái chày gõ vào vật hình tròn bên tay trái, hai thứ này đều được làm từ Đồng nguyên chất.

Keng.

“Tạm dừng! Ăn trưa thôi!”

Bóng người ở ba khu hầm mỏ ồ ạt chạy tới chỗ lấy thức ăn, ba người cũng dừng công việc đi tới xếp hàng đợi đến lượt mình.

Chỗ phát thức ăn trên bàn có cái thúng lớn, bên trong có màn thầu, Tiểu Hắc Tử cầm hai cái đưa cho từng người.

Trung niên đi trước Lý Văn Sơn nhận màn thầu xong thắc mắc.

“Hôm nay không có xúp đậu phụ sao?”

Tên đứng bên cạnh Tiểu Hắc Tử quát.

“Ngươi không ăn thì vứt, cả ngày chỉ biết ăn. Ăn xong thì đi làm việc bù ngày hôm qua đi.”

Hắn là tay sai thứ hai của chủ quản tên Lưu Bá Khôn.

Sơn thúc nhận hai cái màn thầu bế tiểu An tìm bóng râm ngồi xuống.

Tới lượt Trần Bảo Thất nhận thức ăn, Tiểu Hắc Tử cầm cái màn thầu đưa ra.

“Ngươi lười làm việc nhận một cái.”

Trần Bảo Thất biết tốt hơn không nên tranh cãi với hắn, quay lưng rời đi tới chỗ Sơn thúc.

Trên tay tiểu An cầm đùi gà, màn thầu phụ thân đưa.

Lý Văn Sơn rất yêu thương tiểu hài tử, đi đào mỏ lúc nào cũng mang theo đùi gà bên mình, thường xuyên đưa một phần thức ăn.

Tiểu An phân màn thầu làm hai đưa cho hai người.

“Phụ thân với Thất ca ăn đi, ta ăn thịt gà.”

“Tiểu An, con ăn xong về nhà nghỉ ngơi, chiều ra chợ mua giúp phụ thân ba xu thịt lợn, cá.”

Lý Văn Sơn nhận nửa cái màn thầu, trong tay ba xu Đồng đưa cho đứa bé. Đứa bé nhét tiền vào túi áo, lấy viên đá lúc nãy đưa lại, miệng nhai ngấu nghiến thịt gà.

“A! Ta có hai xu, đệ mua đùi gà nữa nha.”

Trần Bảo Thất nhận nữa cái màn thầu còn lại rồi nhét hai xu vào túi tiểu An, tài sản hắn còn đúng bấy nhiêu đó.

Hắn biết nếu không nhét vào túi áo, Sơn thúc chắc chắn không nhận, ngoài ra cả tuần nay thúc ấy chưa đào được thứ gì có giá trị.

“Tiểu An, không được nhận tiền của Thất ca con.”

Tiểu An lắc đầu tránh xa phụ thân, ngồi sang chỗ A Thất.

“Không đâu, ta biết phụ thân sắp hết tiền, ta để mua đồ cả ba cùng ăn.”

Sơn thúc không ép buộc nữa, chấp nhận số tiền đó, dù không nhiều nhưng đủ mua thức ăn cho tiểu hài tử.

Tiểu An ăn xong chạy về nhà, hai người trở lại làm việc, xong đợt đất đá đầu tiên, họ đẩy xe vào trong hầm mỏ, mỗi người một nơi nhất cuốc chim đào xuống.

Tiểu An về đến nhà, nó không đi ngủ mà ngồi dưới cây táo tu luyện Công Pháp theo lời Trần Bảo Thất dạy.

Đôi chân xếp bằng, tay vẽ hình bát quái rồi kéo về hợp nhất vào nhau, ánh sáng mờ ảo xuất hiện trên thân thể, tâm trí nó trống rỗng, chuyển động bên ngoài bất ngờ nhanh hơn.

Linh Khí khắp nhà như được một lực hút nào đó kéo đi tới chỗ góc cây táo, bao quanh lấy tiểu hài tử, từng đợt, rồi lại từng đợt xâm nhập vào cơ thể nó.

Bên trong mạch máu tiểu hài tử chứa khắp Linh Khí, âm thanh cạch cạch khai thông các mạch vang lên rất nhỏ.

Hai canh giờ sau khai phá được một phần ba, Tiểu An mở mắt vui mừng nhảy nhót.

“Oa, Ha! Thất ca nói đúng, thứ này thật lợi hại, phải giữ bí mật.”

Ánh sáng xế chiều mờ nhạt chiếu vào cây táo, tiểu An ngước mặt nhìn bầu trời.

“A! Trễ rồi đi mua đồ về cho phụ thân.”

Bóng dáng tiểu hài tử với đôi chân nhỏ bé chạy một mạch ra chợ, dạo quanh tìm thứ muốn mua.

“Tiểu An, con cần mua gì.”

“Đại nương, chỗ thúc thúc bán thịt lợn, cá hôm nay nghỉ rồi sao?”

Thường ngày tiểu hài tử hay cùng phụ thân mua chỗ lão mặt sẹo, nay hắn bận việc nghỉ, đại nương chỉ hướng khác.

“Con đi tới rẽ trái, ở đó có bà bà bán thịt lợn, cá.”

“Cảm ơn đại nương.”

Tiểu hài tử cúi người cảm ơn, quay lưng đi theo hướng đại nương nói, nó dừng trước bà bà tóc trắng cầm cái dao lớn trên tay chặt xuống.

Phập.

“Tiểu hài tử mua gì đấy?”

“Bà bà, bán ta ba xu thịt lợn, cá.”

“Đợi ta chút có ngay.”

Tiếng chặt thịt, cá vang lên, bà bà bỏ từng khúc vào trong túi.

Tiểu An nhận lấy túi đồ, trả tiền, chạy đi tới chỗ bán rau củ.

“Tiểu An, mua đồ cho phụ thân sao?”

“Vâng, hai xu rau củ ạ.”

Tiểu hài tử đáng yêu xách trên tay hai túi đồ chạy về, tới nhà nó lấy thịt heo, cá, rau củ ra rửa sạch, đặt lên bếp đợi phụ thân về nấu.

Bên hầm mỏ, tới giờ ra về chủ quản chốt ngày công thanh toán tiền cho từng người.

Khu A, mười sáu người.

“Văn Sơn, ngày công ba xu, đào được Kim Thạch quy đổi mười xu.”

“Nhị Ngưu, ngày công ba xu, đào được khối Đồng quy đổi ba xu.”

“Lưu Tam, ngày công ba xu, đào được khối Đồng quy đổi bảy xu.”

“Tứ Hải, ngày công ba xu, đào được khối Đồng quy đổi hai xu.”

“Lục Kha, ngày công ba xu, đào được Kim Thạch quy đổi mười tám xu.”

“Bảo Thất, ngày công ba xu.”

“An Ngũ, ngày công ba xu.”

“Đại Thập, ngày công ba xu.”

...

Khu B với Khu C, ba mươi hai người nhận lương.

Hai người rời khu mỏ, Trần Bảo Thất đến bờ suối tắm trước, Sơn thúc về nhà đưa tiểu An ra sau.

Tắm xong ba người trở về nhà, Trần Bảo Thất vào phòng thay quần áo, sang nhà Sơn thúc ăn cơm.

Bạn đang đọc Xuyên Không, Ta Mở Ra Hệ Thống Bá Chủ Truyền Tống Trận. sáng tác bởi thachquy1997t
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thachquy1997t
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.