Lý Thế An.
Bóng tối bao trùm khu mỏ, đối diện thôn Minh Khai, khắp nơi ánh sáng mờ nhạt, phía đông ánh đèn soi sáng cái bóng thiếu niên đưa tay gõ cửa.
“Tiểu An, Sơn thúc.”
Bên trong tiểu hài tử chạy ra, cánh cổng được đôi bàn tay nhỏ bé đẩy từ từ tới trước.
“Thất ca vào đi.”
Thiếu niên theo tiểu hài tử bước vào nhà, cả hai đi tới ghế gỗ ngồi xuống nhìn về hướng bếp.
Trong bếp phập phồng ánh lửa, khói bốc lên nghi ngút, âm thanh xào nấu, hương thơm thức ăn ngào ngạt tỏa ra.
“Tiểu An, phụ thân đang nấu món gì đó.”
“Thịt heo xào rau, cá chiên, canh củ cải ạ.”
Trần Bảo Thất nhớ lại thân xác này, trước đây rất ít khi nấu ăn, buổi trưa ăn ở khu mỏ, buổi chiều mua ngoài chợ, không thì đến nhà sơn thúc ăn nhờ.
Kiếp trước hắn cũng thế toàn ăn cơm ngoài đường, không có thời gian để nấu.
“Tiểu An, đệ có tu luyện được Công Pháp ta dạy không.”
“Có, ta làm theo lời Thất ca. Lúc chiều ta ngồi tu luyện ở đây, có thứ gì đó chui vào cơ thể, sau đó ta cảm nhận được thân thể rất nhanh nhẹn.”
“Thứ chui vào thân thể đệ là Linh Khí, chúng có ở khắp mọi nơi. Đệ cảm thấy tốc độ hấp thu nó nhanh hay chậm.”
“Rất nhanh a! Ta cảm giác có nhiều đường dẫn trong cơ thể được thông qua.”
Xem ra tư chất tiểu An rất cao, Trần Bảo Thất đoán nếu theo tốc độ này chẳng mấy chốc nó mở được Nội Linh tiến vào cảnh giới Luyện Khí trước hắn.
Nội Linh khai thông kinh mạch các khiếu liên kết với nhau tạo thành ngọn lửa nằm trong thân thể.
Trước đó Trần Bảo Thất bỏ qua kết nối thử với ngọn lửa không ngờ liền thất bại, hắn chưa khai thông toàn bộ kinh mạch liền liên kết các khiếu.
Tránh cho tiểu hài tử bắt chước, hắn có dặn dò nó khai mở từng bước một, không ngờ nhanh như thế mở được nhiều đường dẫn.
“Cố lên tiểu An, chúng ta cùng tu luyện xem ai đột phá trước.”
Chờ đợi thức ăn nấu xong, thiếu niên cùng tiểu hài tử tới góc cây táo tu luyện, hai người đưa tay về phía trước kết ấn, tâm tịnh tiến vào trạng thái tu luyện.
Trong cơ thể Trần Bảo Thất, đưa Linh Khí khai thông huyệt đạo đầu tiên, cạch, âm thanh nhỏ bé mở ra con đường tiến về phía trước, con đường rẻ nhánh thứ hai khó hơn một chút, hắn dừng lại ở đây không thể tiếp tục mở.
Trần Bảo Thất mở mắt đứng lên, nhìn thấy Sơn thúc mang thức ăn ra, hắn chạy vào phụ giúp.
“Tiểu An, con đang làm gì thế? Ăn cơm thôi!”
Nghe thấy tiếng phụ thân gọi, tiểu An mở mắt đứng lên ngồi vào bàn đá cười nói.
“Phụ thân, ta tu luyện Công Pháp Thất ca dạy.”
Được biết giá bán Công Pháp rất cao, một cuốn bạch sắc giá mười viên hạ phẩm Tinh Thạch, Sơn thúc thắc mắc.
“Bảo Thất con có Công Pháp, biết tu luyện sao?”
“Vâng, Sơn thúc là phụ thân ta để lại.”
Phụ mẫu Trần Bảo Thất ngoài căn nhà với đồ dùng ra, không còn thứ gì cho hắn nhưng làm sao hắn dám nói Công Pháp được hệ thống tặng cơ chứ, dù nói chưa chắc Sơn thúc tin hắn.
Sơn thúc đặt đồ ăn xuống, chạy vào trong nhà, tìm kiếm thứ gì đó trong ngăn tủ, bước ra ngoài trên tay cầm theo cái hộp gỗ, đặt lên trên bàn đá, mở nó ra.
Bên trong có cuốn sách, vòng ngọc, đồ mẫu thân tiểu An trước khi đi để lại.
Trung niên đeo vòng ngọc vào tay tiểu hài tử, cầm cuốn sách lên.
“Bảo Thất, con hiểu biết tu luyện, ta tặng nó cho con.”
Trần Bảo Thất nhận lấy cuốn sách quan sát, nó có màu trắng, viết ba chữ “Cỏ Sinh Mệnh”.
Ting.
[Phát hiện Công Pháp bạch sắc Cỏ Sinh Mệnh tàn khuyết, yêu cầu nâng cấp hệ thống mở chức năng mới.]
Trong đầu Trần Bảo Thất âm thanh nhắc nhở hệ thống vang lên, hắn thầm mắng hệ thống thối, ngoài bắt làm nhiệm vụ ra suốt ngày thông báo nâng cấp, mặt kệ nó hắn lật cuốn sách ra.
Lời mở đầu, con người sinh lão bệnh tử, thực vật cũng thế, trong đó Cỏ là một loại thực vật sinh trưởng rất mạnh mẽ, sức sống mãnh liệt.
...
Công Pháp hướng dẫn chăm sóc cỏ gia tăng sinh mệnh, giúp cỏ tiến hóa tới thảo dược, trò chuyện lắng nghe nó.
Trần Bảo Thất xem xong bỏ cuốn sách vào ngực, cùng hai người dùng bữa tối.
Lý Văn Sơn mhìn cái vòng trên tay tiểu hài tử, không ngờ mới đó đã hơn tám năm, bây giờ hắn đã gần ba mươi tuổi.
...
Tám năm trước.
Triều đại nhà Vũ, cuộc nội chiến kéo dài ảnh hưởng lớn đến binh lính biên giới phía bắc.
Tàn Tích Hoang Mạc, sa mạc cát vàng, nắng nóng oi bức, gió thổi hạt cát bay khắp nơi, dấu chân ngựa, người đi trên cát, theo vết tích phát hiện hai triệu quân binh đang lập trại đóng quân tại đây.
Trên lều có lá cờ lớn biểu tượng Hạc Quốc, một con chim hạc màu trắng nằm ở giữa bao quanh bởi màu vàng.
Bên trong lều thanh niên mặc áo giáp sắt bẩm báo.
“Thưa tướng quân, chúng ta đợi ở đây hơn ba tháng vẫn chưa có lệnh từ Vương Đô.”
Người được gọi tướng quân, tướng mạo thanh tú, ánh mắt quyết đoán, mặc bạch bào, trên tay cầm trường kiếm, lưỡi kiếm sắc bén, hướng người bên dưới xua tay.
“Đợi thêm vài tháng nữa xem.”
Thanh niên cúi đầu lui ra, hắn tên Lý Văn Sơn hai mươi hai tuổi, tòng quân hai năm dù không giỏi võ nhưng cơ thể cường tráng, làm binh lính hậu phương, hỗ trợ tin tức thuốc men, mang theo vật dụng.
Hắn rất sợ chết, từng nhìn thấy người tu luyện giết chóc rất nhiều, người thường như con kiến trong mắt họ, xong nhiệm vụ này hắn muốn trở về quê hương làm nghề thợ mỏ.
Nhiệm vụ đánh chặn tuyến đầu, thông tin Long Quốc điều binh chuẩn bị chiến tranh, Hạc Quốc đưa binh lính lên phía bắc phòng thủ, đến nơi này vẫn chưa phát hiện địch nhân, một mảnh sa mạc cát vàng.
Tháng tiếp theo Vương Đô truyền tới tin tức vua mới lên ngôi, hạ lệnh lui về Bắc Hạ thành trấn giữ.
Hai tuần sau binh lính trở về thành an toàn, Lý Văn Sơn tới chỗ hậu phương xin phép rời khỏi, trả lại vật dụng quân binh, xong việc hắn tìm mua ngựa để trở về thôn Minh Khai.
Phế Tích Mỏ khắp nơi núi đá, tài nguyên khoáng mạch rất lớn, nơi cao nhất phía đông chính là tiểu sơn Thu môn.
Phía tây bắc tiếng vó ngựa lóc cóc, núi lớn gồ ghề việc di chuyển khó khăn, Lý Văn Sơn thúc ngựa di chuyển nhanh hơn, dù sao hắn ở quân lính hai năm việc di chuyển bằng ngựa cũng không khó.
“A! Cứu ta!”
Tiếng nói yếu ớt vang vào tai Lý Văn Sơn, hắn nhìn lại phía xa xa, một cô nương tướng mạo sinh đẹp, tóc xõa qua lưng, áo bị rách bả vai, quần bị lấm lem bụi đất, hai má ửng hồng, cánh tay mềm mại đeo vòng trên tay, có vẻ như vừa chạy thoát khỏi thứ gì đó.
Lý Văn Sơn chuyển hướng thúc ngựa tới chỗ cô nương, hắn leo xuống ngựa.
Cô nương bước đi khập khiễng, cả hai chân trần đều có vết thương do chạy trên đá, vết máu nhỏ giọt, nghiêng người té xuống ngất đi.
Lý Văn Sơn thấy thế lao tới đỡ lấy cô nương, bế lên ngồi trên yên ngựa, hắn tiếp tục hành trình trở về thôn.
Bóng xế chiều Thôn Minh Khai, Lý Văn Sơn trở về căn nhà cũ, hắn hoài niệm, ba mẹ mất xong hắn liền đi tòng quân, hai năm qua đi căn nhà vẫn còn đó.
Lý Văn Sơn dừng ngựa trước cổng nhà, bế thiếu nữ xuống ngựa, đẩy cửa bước vào, dọn dẹp cái giường đặt cô nương nằm xuống.
Hắn đi quét dọn khắp căn nhà, chạy ra chợ mua thức ăn, thuốc trị thương ngoài da.
Trở về nấu nồi cháo, bước vào phòng thoa thuốc lên đôi bàn chân cô nương, đỡ dậy đút cháo cho ăn.
Ngoài cửa nhà Lý Văn Sơn, tiểu hài tử mười tuổi mặt quần áo rách rưới, lấp ló nhìn vào, bỗng tiểu hài tử bị đập vào vai giật mình quay lại.
“A! Phụ thân, mẫu thân. Sơn thúc tòng quân trở về.”
Đôi phu thê từ khu mỏ trở về, thấy tiểu hài tử đứng trước cửa nhà Lý Văn Sơn, nhà cũ đã hai năm từ khi hắn tòng quân, dắt tiểu hài bước vào gọi lớn.
“Văn Sơn, đệ mới về sao?”
Thanh niên từ trong phòng nghe gọi mở cửa bước ra.
“Nhất ca, Yên tỷ, có cả tiểu Thất nữa sao. Ta vừa mới về, quân binh bên đó người chết rất nhiều, ta đây sợ chết a!”
Đôi phu thê nam tên Trần Thập Nhất, nữ tên Lục Ngạn Yên, hài tử Trần Bảo Thất.
Tiểu hài tử cười mỉm chỉ vào trong phòng.
“Sơn thúc, có thê tử hi hi!”
Phu thê đứng cạnh tiểu hài bất ngờ.
“Văn Sơn, đệ cưới thê tử sao?”
“Không có, cô nương đó đệ trên đường về cứu được thôi.”
Năm tháng sau, bóng xế chiều tiểu hài tử ngồi chơi với cô nương trong sân nhà.
“Hoa đại nương không nhớ nhà mình ở đâu sao?”
Cô nương có tên Liễu Như Hoa tuổi hai mươi, quên mất đoạn ký ức trước đó, không biết nhà ở đâu, tháng trước vừa tổ chức hôn lễ với Lý Văn Sơn.
“Ta không biết, tiểu Thất xem hài tử đạp ta này.”
Hoa đại nương chỉ vào cái bụng to tròn.
“A! Hoa đại nương đặt tên cho đệ đệ chưa?”
“Ta với Sơn thúc con vừa mới đặt sáng nay.”
“Lý Thế An.”
Thế trong gia cảnh tốt đẹp, An trong bình an sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.
Tiểu Thất xoa xoa cái bụng Hoa đại nương, thầm nói.
“Tiểu An, nhanh lớn ra chơi với ta a!”
Hài tử trong bụng Hoa đại nương như hiểu ý đạp bụng.
“Tiểu Thất, tiểu An đồng ý với con rồi nè.”
Ngoài cổng tiếng la hét vang lên.
“Sập hầm mỏ! Hầm mỏ sập rồi!”
Liễu Như Hoa nghe tin hai chân run rẩy, dắt tiểu hài tử bước ra ngoài cổng, cố lắng nghe lại câu nói đó.
Bóng dáng Bà Triệu bế cháu gái chạy sang.
“Khu mỏ xảy ra chuyện rồi.”
Hoa đại nương vẻ mặt trắng bệch, ngồi xuống đất thẫn thờ.
Khu hầm mỏ, rất đông người cầm dụng cụ đào đất đá ra, chủ quản liên tục gọi lớn.
“Thêm người tới đây, chỗ này còn hai người chưa ra được.”
Chủ quản tên Trần Kha Chí tức giận mắng chửi thanh niên đang bới lớp đất đá ra, vẻ mặt khóc sướt mướt.
“Văn Sơn, tất cả tại ngươi, ta bảo rồi ngươi không nghe, hầm mỏ chuẩn bị sập ngươi lại cố đào.”
“Nhất ca! Yên tỷ!”
Tiếng khóc càng to hơn, không ngờ mọi chuyện thành ra thế này, Trần Kha Chí là tu luyện giả, cảm ứng hắn rất tốt, nhận thấy đất đá bắt đầu di chuyển không ổn định hắn liền gọi lớn cho người bên trong chạy ra.
Lý Văn Sơn nhìn thấy khối Kim Thạch cỡ lớn, hắn ở lại đào, trong đầu nghĩ có được thứ này tiểu hài tử sắp ra đời mới ăn no mặc ấm.
Hai phu thê Trần Thập Nhất, Lục Ngạn Yên thấy mọi người ra hết vẫn chưa thấy Lý Văn Sơn chạy ra nên lao vào kéo hắn ra.
Bất ngờ sập ngay lúc hắn tới cổng, phu thê họ đẩy Lý Văn Sơn ra trước, họ bị vùi lấp bởi đất đá.
Đăng bởi | thachquy1997t |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 21 |