Cô Nhi Viện (4)
Điểm tích lũy được quy định bởi hình thức qua ải, cửa ải tân thủ được chia thành 10, theo thời gian trôi qua và hệ thống quyết định, mỗi ngày được cộng một điểm đặc biệt, người đầu tiên qua ải mới có thể lấy được điểm đặc biệt.
40 điểm đặc biệt của cửa ải tân thủ vẫn kéo dài đến bây giờ, cũng đồng nghĩa với việc chưa có ai khiêu chiến thành công cửa ải này, trò chơi trở nên khó hơn so với lúc trước bọn họ gặp phải.
Nghĩ thông suốt điểm này, hai người kia gật đầu đồng ý, "Tạm thời kết đồng minh nhưng sau này đối với điều kiện qua ải là 'Công bố sự thật’, mỗi người phải dựa vào khả năng của riêng mình rồi.”
“Đương nhiên.” Đồng đội cũng không ngốc, cậu bé đề nghị liên minh cảm thấy rất an tâm, để thể hiện thành ý của mình, cậu dẫn đầu nói tên của mình, “Bạn Là Tú Nhi Hay Ma quỷ.”
Ba đứa kia cười ngặt nghẽo, cái tên trâu bò thật!
“Tất Của Tống Nhị Bảo.”
“Son Môi Là Mạng.”
“Bạn Là Đệ Đệ.”
Bốn người: "........." Ồ, hóa ra tên của ai cũng đẹp như vậy.
"Nếu đã là đồng minh, vậy tớ sẽ không giấu diếm nữa, chia sẻ tin tức, tớ sẽ chia sẻ cho mọi người ký ức trò chơi của thân thể này."
"Chờ đã! Tại sao cậu muốn chia sẻ ký ức trò chơi?" Bạn Là Đệ Đệ nghi ngờ hỏi, "Không phải cậu đã nói rằng chúng ta chỉ kết đồng minh trong ‘Toàn bộ trốn thoát’ thôi sao?” Mỗi người chơi đều có một đoạn ký ức trò chơi làm manh mối, chỉ cần hắn chia sẻ, thì mấy người bọn họ cũng phải chia sẻ, việc chia sẻ tài nguyên không tốt cho lợi ích cá nhân của họ sau khi kết thúc liên minh.
“Cậu sợ não cậu không nhanh bằng chúng tôi à?” Là người chơi nữ duy nhất, Son Môi Là Mạng phải suy nghĩ nhiều hơn. “Chia sẻ tài nguyên có ưu và nhược điểm, thông tin không bình đẳng rất dễ lãng phí thời gian, tớ đồng ý chia sẻ."
“Sự cám dỗ của 40 điểm thật sự là rất lớn, tớ đánh cuộc.” Tất Của Tống Nhị đáp ứng, ba chọi một, Bạn Là Đệ Đệ miễn cưỡng gật đầu.
Sau khi bất đồng quan điểm kết thúc, ba người chơi không có bất kỳ phản đối nào, Bạn Là Tú Nhi Hay Ma Quỷ’ tiếp tục nói: "Ký ức của tớ là họ đã chăm sóc chúng tớ trong hai năm, nhưng họ thậm chí còn không biết tên của chúng tớ và NPC, họ thường kêu loạn mấy cái tên vớ vẩn như Tiểu Hoa, Tiểu Thảo gì đó.”
Theo lý mà nói, NPC có thể gọi chính xác tên của người chơi, nuôi thú cưng hai năm còn biết tên, thế mà hiện tại vẫn không biết của bọn họ? Là Bug hay xảy ra vần đề?
Tất nhiên đoạn suy đoán phía sau Bạn Là Tú Nhi Hay Ma Quỷ không nói với bọn họ.
“Tớ nhìn thấy những chiếc túi mà các giáo viên mang theo trong giờ làm việc.” Son Môi Là Mạng chỉ về phía hai nữ giáo viên đang ngẩng đầu lên, “Cô giáo Lý đã từng mang theo túi của Gucci và Prada, và cô giáo Vương mang theo túi phiên bản giới hạn của Fendi, Valerie và Lentino." Tất nhiên vì lợi ích cá nhân sau khi đường ai nấy đi, cô cũng ém nhẹm một số manh mối, chẳng hạn như quần áo và phụ kiện của những giáo viên này.
Tất Của Tống Nhị Bảo nhíu mày, "Ký ức trò chơi của tớ là cửa được mở mỗi tuần một lần, sẽ có một chiếc xe màu đen đi vào."
Ba người nói xong liền cùng nhau nhìn về phía Bạn Là Đệ Đệ.
Nó hừ lạnh rồi bất đắc dĩ nói: "Bữa ăn, Ký ức của tớ chỉ có nhiêu đó thôi."
Ba người: “? ? ? ? người anh em, cậu như vậy là không phúc hậu đâu nhé, chúng tôi đều chia sẻ manh mối.” Cậu tùy tiện bịa ra manh mối lừa ai hả?
Bạn Là Đệ Đệ trừng mắt: “Tin hay không tùy các cậu, ký ức trò chơi của tớ quả thật là một bữa ăn! Chỉ là một hình ảnh chợt lóe lên, có ba món và một món canh, khoai tây hầm thịt bò, gà Kung Pao trộn măng lạnh, và súp thịt viên.”
“Ký ức trò chơi của cậu có ích méo gì chứ?”
“Cậu hỏi tớ, tớ hỏi ai, hỏi tổ kế thiết kế game à?”
“…………”
Đột nhiên có cảm giác như bọn tớ có vẻ thiệt thòi khi chia sẻ manh mối với cậu.
...............................................
Việt Nẫm đợi nửa phút, cuối cùng lựa chọn ra ngoài tìm manh mối, hiện tại cô chỉ khoảng bảy tuổi, nếu bị bắt chắc cũng không sao. Nghĩ như vậy, cô liền đẩy cửa phòng ra, ngoài cánh cửa là hành lang theo phong cách Rococo, vách tường được thiết kế điêu khắc tinh xảo và đẹp mắt, những vật được điêu khắc hơi ngả vàng cho thấy dấu vết thời gian mà nó lưu lại đây.
Tinh tế và trang nhã.
Đi dọc theo hành lang, vòng quanh cầu thang xoắn ốc, sàn nhà lát đá hoa cương màu vàng nhạt sáng đến mức phản chiếu, Việt Nẫm quên mang giày, lòng bàn chân lạnh ngắt.
Con người là động vật xã hội, địa vị càng quan trọng, phòng ở càng trên cao, manh mối cô đang tìm kiếm có khả năng ở nơi cao nhất, Việt Nẫm bám lấy tay vịn nhanh chóng đi lên phía trên và tìm phòng làm việc của Viện trưởng.
Cô gõ cửa thăm dò nhưng không có ai trả lời, ấn tay cầm và mở một khoảng trống để đi vào, phòng làm việc vắng vẻ im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của bản thân.
Đăng bởi | wWind |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |