Cô Nhi Viện (8)
Cô không biết nhiệm vụ lần này của họ là gì, nếu giống với thế giới trước thì cô có thể rời khỏi thế giới này sau khi hoàn thành nhiệm vụ người chơi!
---------------------------------
Nghe tiếng ngáy to nhỏ trong phòng, nhóm người chơi bốn người bò dậy.
Nhóm bốn người chơi - kéo chân - khốn kiếp yên lặng lén lút bò lên.
“Cửa bị khóa rồi.”
“Cửa sổ thì sao?”
“Tớ chưa xem, cậu muốn leo ra à, có biết cao bao nhiêu không?”
“Không thử làm sao biết được chứ? Chúng ta hiện giờ mỗi ngày đều bị người ta canh giữ, chỉ có bây giờ mới có thời gian, chẳng lẽ các cậu muốn cả tuần đều ở trong này?”
“…………”
Cửa sổ kính bị khóa, Bạn Là Đệ Đệ đến cửa sổ quan sát là loại có tay cầm kéo vào đẩy ra, có thể mở ra, có phù điêu trang trí ở tường ngoài, có thể thử giẫm lên phía trên.
"Vậy chúng ta buộc ga trải giường lại với nhau, lúc đi ra ngoài sẽ an toàn hơn!"
“Được!”
Bốn người lén lút tháo ga trải giường cột lại, Son Môi Là Mạng sợ chiều dài không đủ nên đến chiếc giường trống, đứa trẻ này trễ như vậy vẫn chưa trở về, phỏng chừng là không trở về rồi.
Cô đang định tháo ga giường này xuống, nhưng ngay khi nhấc chăn lên, cô thấy dưới chăn có một con gấu bông.
Vừa cầm nó lên, bốn người họ nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống gần như cùng một lúc.
[Son Môi Là Mạng kích hoạt đạo cụ đặc biệt, trò chơi tiến hành xóa hồ sơ, mời người chơi bắt đầu lại.]
[Việc xóa hồ sơ đạo cụ đặc biệt sẽ không tính, đã giữ lại ký ức của người chơi.]
[Trò chơi đang tải……15%...... 55%...... 100%]
[Chúc người chơi chơi game vui vẻ.]
Bạn Là Tú Nhi Hay Ma Quỷ: “????”
Tất Của Tống Nhị Bảo: "????”
Bạn Là Đệ Đệ: "????”
Một tia sáng trắng lóe lên, bốn người lần nữa hồi phục lại tinh thần liền nghe thấy thanh âm nhảy nhót trên đỉnh đầu, bốn phía đầy những quả bóng biển quen thuộc.
Bọn họ đã quay trở lại thời điểm sáng nay???
“Chết tiệt! Cậu làm cái quái gì vậy hả?”
Cậu làm cái quái gì mà đẩy tiến độ của bọn họ về con số không?
..........................
Việt Nẫm không biết mình đã nằm trên sàn nhà bao lâu, ý thức mơ hồ không rõ, cảm giác mệt mỏi lạnh lẽo bao trùm khắp người, tay chân nặng nề đến mức cô không còn sức để cử động các ngón tay của mình.
Tầm này chắc được rồi, cô mà còn nằm nữa sợ rằng ngày mai y tá Lưu vừa mở cửa sẽ bị bắt quả tang mất.
Đến lúc phải đứng dậy rồi!
Vất vả lắm mới ngồi dậy được, hai chân đều mềm nhũn, cả người lại ngã xuống mặt đất, đầu đập xuống nền đá cẩm thạch, hai mắt càng thêm đau đớn, bên tai còn có dấu hiệu ù tai.
Con mẹ nó…… đúng xui xẻo.
Chờ cho bớt đau một lúc, nhưng sau đầu vẫn đau dữ dội như cũ, cô không nhịn được đưa tay ra sờ, ấm nóng, đưa tay đến trước mặt, hai tay toàn máu đỏ tươi.
Chưa kịp than thở gì thì ngay sau đó ý thức của Việt Nẫm đã trở lại, cô lại nằm trên giường trong phòng y tế.
“????”
Cái này………khoan đã, trời sáng lúc nào vậy!
Giường nằm hơi không thoải mái, cô đưa tay sờ, nhiệt kế, 38.7℃?
Giọng của y tá Lưu và người phụ nữ khác vang lên bên ngoài cửa phòng y tế----
“Tiểu Việt chưa tỉnh à?”’
Việt Nẫm: “!!!!”
Cô trở lại thời điểm lúc đầu ư? Lại luân hồi chết một lần nữa?
Tối qua cô tự mình ngã chết?
............................
Trở lại thời điểm ban đầu đối với Việt Nẫm vừa có lợi vừa có hại, trước đó cô không hiểu địa hình tùy tiện đi lại lãng phí nhiều thời gian, dẫn đến việc cô bị khóa ở giai đoạn sau... Tất nhiên cô cũng hơi nhát gan, một phần là vì cô sợ nếu như mình chết thì sẽ không vào luân hồi thì biết phải làm sao, một phần khác đương nhiên là cô sợ chết.
Ai biết được lần này cô sẽ chết như thế nào? Vì vậy mỗi bước đi cô đều phải cẩn thận.
Làm lại một lần nữa cô tự nhiên là muốn tận dụng mọi điều kiện có lợi cho mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Việt Nẫm đã có kế hoạch, trước tiên cô phải tìm cơ hội gặp gỡ những người chơi, từ chỗ của họ lấy được manh mối có lợi và quy tắc qua ải của thế giới này, nói thật là thức ăn của thế giới này quá tệ, cô không muốn ở lại thêm chút nào nữa.
Giọng nói của hai người bên ngoài căn phòng lúc rõ lúc không truyền vào, cũng là nói chuyện phiếm như lần trước, Việt Nẫm biết hai người bọn họ tạm thời sẽ không tiến vào, vì vậy cô cẩn thận trèo lên và dán người vào sau cánh cửa——
"Sốt đã hạ nhiều rồi, tôi không dám cho con bé uống nhiều thuốc chống viêm, vì sợ sẽ không tốt cho tim của con bé."
"Mau hạ sốt đi, dùng nhiều thuốc tốt cũng không liên quan gì, chúng ta vẫn là người bị mắng, bên kia chờ mấy năm cũng không nói cái gì, lần này thúc giục gấp như vậy, cô nói xem……”
“Đừng nói nữa, cẩn thận Viện trưởng trừ điểm của cô!”
Đã biết được manh mối:
Đứa trẻ ngoan – giấy khen – nhận nuôi.
-----Khống chế tinh thần, đánh số, không bao giờ trở lại.
Hạt giống, trái cây, hàng hóa đặc biệt.
Đăng bởi | wWind |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |