Cô Nhi Viện (7)
Bước chân của y tá Lưu hơi khựng lại, Việt Nẫm có thể cảm giác toàn thân cô ta run lên, bàn tay trái còn lại không dấu vết chạm vào bụng.
"Ngày mai ... mấy lời nói như vậy không được nói nữa, có nghe không!"
Y tá Lưu mở miệng khép lại mấy lần, không biết là đang an ủi Việt Nẫm hay đang an ủi mình, "Thế giới bên ngoài phồn hoa và tươi đẹp, Tiên sinh sẽ cho người mua quần áo đẹp và đồ chơi cho em… Dù thế nào, ngài ấy sẽ đối xử tốt với em!"
“Người được Tiên sinh phái đến vẫn còn ở bên trong, chị đi lấy giấy khen cho em, em đợi chị ở đây nhé.” Trong lúc nói chuyện, cô ấy đã dẫn Việt Nẫm đến trước phòng của Viện trưởng, như đang suy nghĩ điều gì đó, cô ta cúi đầu dặn dò thêm, "Phải ngoan ngoãn nghe lời biết không?"
“Dạ.”
Việt Nẫm có thể cảm nhận được tâm lý rối rắm và phức tạp của y tá Lưu, phần lớn là vì trong bụng có một sinh mệnh khác nên mới nói với cô nhiều như vậy.
Sau khi nhìn thấy tá Lưu vào cửa, Việt Nẫm nhanh chóng chạy đến cửa cả người dán lên trên cánh cửa.
“Viện trưởng.”
“Ừm, cô đến đúng lúc lắm, quản gia có chuyện muốn nói với cô.”
Giọng của người đàn ông quá nhỏ, Việt Nẫm nghe rất mơ hồ, hầu như không nghe được gì, may mà y tá Lưu rất nhanh đã nói lại.
“Vâng, trái cây đã hạ sốt, ngày mai sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu ạ.”
"Đương nhiên, đã hợp tác nhiều năm như vậy, ngài nên yên tâm với chúng tôi mới phải, nếu không phải đột nhiên xảy ra chuyện, hôm kia chúng ta đã giao dịch thành công rồi.”
"Không, không, không, làm sao có thể, tôi không có ý trách móc Tiên sinh, ngài cũng biết đấy, loại trái cây có nhóm máu gấu trúc [1] này quả thật rất khó nuôi dưỡng, hơn nữa còn theo độ tuổi Tiên sinh yêu cầu……
([1] Nhóm máu gấu trúc là nhóm máu quý hiếm, chỉ những người mang nhóm máu RH- (âm tính).)
"Nếu không có Tiên sinh, Viện phúc lợi của chúng tôi đến bây giờ cũng không mở cửa được ...... Để tỏ rõ lòng thành, hãy nói với Tiên sinh biết ngày mốt sẽ có năm hạt giống, chúng tôi vẫn như cũ để Tiên sinh được quyền lựa chọn trước."
“Hợp tác vui vẻ.”
…………
Quả nhiên là có vấn đề, trẻ con của Viện phúc lợi đều cùng một người nhận nuôi ư? À không, là giao dịch, đối tượng giao dịch vẫn còn những người khác và kéo dài trong nhiều năm.
Việt Nẫm trở lại vị trí đứng lúc đầu, rơi vào suy tư…….
Trong cuộc trò chuyện, họ không gọi tên của cô, mà gọi cô là "trái cây", vậy những đứa trẻ mới đến Viện phúc lợi là "hạt giống".
Độ tuổi mà Tiên sinh yêu cầu, còn là nhóm máu gấu trúc? Chứng tỏ mình có nhóm máu đặc biệt.
Đáng lẽ ra ngày hôm kia mình đã được nhận nuôi, nhưng cô bị sốt, nên việc nhận nuôi đã bị hoãn lại đến hôm nay, chứng tỏ rằng họ cần một "trái cây" khỏe mạnh.
Chuyện gì mà phải yêu cầu độ tuổi của đứa trẻ và phải có nhóm máu gấu trúc? Nhớ đến hộp thuốc điều hòa miễn dịch trong phòng y tế, cô như đang nghĩ tới điều gì đó, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Cô không thể đi! Ai biết được chuyện gì xảy ra sau khi được nhận nuôi!
Việt Nẫm muốn tiếp tục ở lại Viện phúc lợi, chỉ có một cách đó là………bị sốt!
Ken két------------
Cánh cửa bị đẩy ra, Việt Nẫm vô thức ngẩng đầu lên cười, người đàn ông trung niên mặc vest đen nhìn sang, khóe mắt nhăn nheo hơi nhếch lên, ánh mắt đảo quanh thân thể Việt Nẫm, như đang đánh giá lựa chọn hàng hóa vậy.
Ông ta hỏi y tá Lưu phía sau, "Cô bé này là đứa trẻ đó phải không? Trông cô bé hơi ốm, tất cả các chỉ số đều đạt tiêu chuẩn chứ?"
“Ngài yên tâm, con bé đã khỏe rồi.”
“Ừ.”
Ngay khi người đàn ông trung niên rời đi, Việt Nẫm không nhịn được nữa, bước đến bên cạnh y tá Lưu, kéo góc áo của cô ta, rụt rè hỏi: "Ông ấy chính là Tiên sinh nhận nuôi Việt Việt đúng không? Ông ấy có vẻ không thích em, em có thể không đi được không?"
Y tá Lưu không trả lời câu hỏi của cô, cầm giấy khen đến trước mặt cô chuyển đề tài, "Nhìn xem, đây là giấy khen bé ngoan mà Việt Việt đã chờ bấy lâu nay, có thích không?"
Thích cái đầu cô á.
“Thích ạ.”
Y tá Lưu xoa xoa đầu Việt Nẫm, sau đó đưa cô trở lại phòng y tế, "Việt Việt có giấy khen mà các bạn không có, em nghĩ xem các bạn có hay không muốn cướp giấy khen của Việt Việt?”
Ai muốn cướp nó hả?
Tôi tặng không cho nè, lấy không?
Việt Nẫm cúi đầu như đang suy nghĩ: “………có.”
“Vậy hôm nay em ngủ lại đây được không, ngày mai trước khi rời đi chị sẽ gọi em dậy.”
“Dạ.”
Hóa ra không phải sợ bọn trẻ cướp giấy khen, mà là sợ "trái cây" trước khi giao dịch xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Y tá Lưu rất hài lòng với câu trả lời của Việt Nẫm nên đã tắt đèn và rời đi khi Việt Nẫm lên giường, đương nhiên là cô ta cũng khóa cửa lại trước khi rời đi.
Chờ người đi khỏi, Việt Nẫm vén chăn nằm trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, lạnh đến run rẩy, không ngừng mắng mỏ Viện phúc lợi lòng dạ hiểm độc và mắng luôn cả đám người chơi kéo chân khốn kiếp kia nữa.
Đăng bởi | wWind |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |