Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Nhi Viện (12)

Phiên bản Dịch · 1007 chữ

Bỗng nhiên Việt Nẫm nhớ đến bức ảnh đeo trên cổ con gấu bông, trẻ con không thể nhận biết được nhiều chữ, những chữ có nhiều ký hiệu phức tạp dễ viết sai hoặc không viết được, chúng thường được viết bằng từ đồng nghĩa và ký hiệu.

Cửu Cửu? Cậu?[1]

Cô bé không phải trẻ mồ côi hay sao?

Nếu các số trên mảnh giấy có liên quan cùng tồn tại với địa chỉ, rất có thể đó là số điện thoại! Điện thoại cố định bảy con số chăng?

Trong đầu lập tức hiện lên đoạn ký ức, cô nhớ lại những gì cô đã nhìn thấy trên con đường cô đi qua ngày hôm nay, và phát hiện ra một hiện tượng rất thú vị.

Không có bất kỳ sản phẩm điện tử nào trong Viện phúc lợi này!

Ti vi, máy tính, điện thoại di động ...... tất cả đều không có!

Điều này rất thú vị, số điện thoại và địa chỉ tạm thời có thể nhận ra

“mình”, sợ là “mình” một ngày nào đó sẽ quên mất nên mới ghi lại, nhưng ai đã đưa thẻ nhớ này cho cô bé? Còn khâu chúng lại với nhau bỏ vào trong miệng gấu bông……

Việt Nẫm sờ sờ con gấu bông nhỏ, ánh mắt kiểm tra từng tấc một trên người nó.

Có 80% khả năng người có thẻ nhớ và có thể tặng gấu bông cho "mình" là một "cô giáo" đã từng chăm sóc cho cô bé, giao dịch đen ở đây được định sẵn là không có sản phẩm điện tử, giảm bớt các yếu tố và biến số bên ngoài, nhằm duy trì tính bảo mật của Viện phúc lợi.

Cô bé hy vọng "mình" có thể mang thẻ nhớ ra ngoài và đưa nó cho "Cửu Cửu".

Việt Nẫm mở chiếc đồng hồ quả quýt đeo trên cổ con gấu ra.

Người đàn ông chụp ảnh với mình lúc bé xíu. Tuổi trong khoảng từ 25~35, nhìn thân hình chắc là bị viêm cột sống và dùng đai lưng hỗ trợ, mắt trái hơi híp lại, một mắt bị loạn thị, khi chụp ảnh chân trái và chân phải bước rộng một bả vai, chân trước cong xuống... Tư thế này liên quan đến bệnh nghề nghiệp hẵn là một nhiếp ảnh gia! Kết hợp với phong cách ăn mặc, mảng phụ trách có lẽ thiên về mảng xã hội chăng?

Những thứ khâu trong miệng gấu bông một mặt là vì sợ người khác biết, mặt khác là vì "bản thân".

"Cô bé" hy vọng "mình" có thể giữ bí mật này hoặc giữ im lặng trước khi ra ngoài, vì như vậy "mình" mới có thể sống sót?

Chậc, thật đúng là phiền phức nha!

Việt Nẫm tạm thời gác những điều này lại, vì việc quan trọng nhất lúc này là nhận biết đường và bản đồ!

Tuy nói mình quá thê thảm khi tự ngã chết, nhưng so với chuyện này, cô càng không muốn ngày mai mình được nhận nuôi và chết trên bàn mổ.

Việt Nẫm ôm con gấu bông nhỏ, nhẹ nhàng mở cửa.

-----------------

Hai người lén lút vào trong phòng, phòng khách đã không thấy bóng dáng của bảo vệ và người phụ nữ kia.

“Cùng nhau đi hay là chia nhau ra?”

“Cùng nhau đi!”

Hai người đi một vòng, cuối cùng nhìn thấy một căn phòng tên là "Phòng y tế" ở góc tầng bốn.

Việt Việt bị bệnh!

Hai người nhìn nhau rồi cẩn thận đẩy cửa ra một chút, nhìn vào bên trong qua khe cửa phát hiện bên trong không có ai.

Chăn bông trên giường bệnh được vén lên, Son Môi Là Mạng sờ thử, trong ổ chăn còn hơi ấm, xem ra cô nhóc vừa mới rời đi.

Hơn nửa đêm không ngủ ngược lại chạy loạn khắp nơi, ngoại trừ những người chơi như bọn họ còn ai nữa chứ?

"Tớ nghĩ rằng người chúng ta xem như đã tìm đủ tất cả rồi.”

“Thật trùng hợp, tớ cũng nghĩ vậy!”

Hai người đi một vòng trong phòng y tế, cuối cùng tìm được trên kệ một quyển hồ sơ bệnh án viết chữ "Việt Việt".

Hemoglobin bình thường, nồng độ oxy trong tế bào bình thường, kháng thuốc, chỉ số nhịp tim......

“Tớ cảm thấy cái này không giống sổ bệnh án.” Son Môi Là Mạng híp mắt và chỉ vào các số liệu xét nghiệm khác nhau trên đó, “Cậu có biết thứ này khiến tớ có cảm giác thế nào không?” Nếu chỉ là cảm lạnh thông thường thì không cần phải xét nghiệm nhiều thứ như vậy.

"Lúc trước tớ đã nhìn thấy những thứ này, lúc đó tớ vẫn còn làm y tá trong bệnh viện."

"Còn bây giờ thì sao?"

“Làm trong bệnh viện vừa mệt vừa vất vả nên tớ đổi nghề rồi.”

Bạn Là Tú Nhi Hay Ma Quỷ nghe là hiểu ngay, Son Môi Là Mạng tiếp tục nói: "Các xét nghiệm trên thường được sử dụng để cấy ghép nội tạng và hiến tặng nội tạng."

“………”’

“Cái này.” Cô lắc bệnh án và tiếp tục, “Những loại thuốc này được sử dụng để giảm sự đào thải của các cơ quan và người được cấy ghép, thuốc này là để cải thiện khả năng miễn dịch và thuốc này…” Những loại thuốc này rất hiếm khi được sử dụng trên người hiến tạng vì hầu hết các nguồn nội tạng đều được người hiến tạng ký sau khi chết.

Bạn Là Tú Nhi Hay Ma Quỷ ngẫm nghĩ mà cảm thấy sợ hãi, "Ý của cậu là nội tạng của Việt Nẫm là do bọn họ sử dụng... Nhưng nội tạng của trẻ em còn còn chưa trưởng thành, dùng chúng làm gì?"

-----------------

Chú thích:

[1] 九九 (Cửu Cửu là 99) đọc là jiu jiu đồng âm với 舅舅 (Cữu Cữu) nghĩa là ‘cậu’, em trai của mẹ mình.

Bạn đang đọc Xuyên nhanh: Giải Mã của Nhược Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi wWind
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.