Cô Nhi Viện (16)
"Việt Việt? !!" Giọng người đàn ông có vẻ rất kích động, ngữ khí rất nhanh, " Việt Việt! Có thật là cháu không?! Cậu đã tìm cháu hai năm rồi! Cháu đang ở đâu?"
10 giây.
“Cửu Cửu, đừng hỏi tại sao, nghe cháu nói.”
8 giây.
"Trong vườn hoa hồng lớn nhất ở số 63 đường Phúc Khánh, nếu hôm nay cậu không đến được thì đến thẳng bệnh viện lớn nhất trung tâm thành phố B, khoa ngoại, tim mạch."
5 giây.
"Cậu nhất định phải mang theo giấy tờ tùy thân của cháu và giấy chứng nhận người thân của cháu."
2 giây.
"Tuyệt đối không được ký thỏa thuận hiến tạng."
1 giây.
“Đừng gọi lại vào điện thoại này!”
Nhìn thấy khói đen trong phòng biến mất, trong góc xuất hiện bộ quần áo màu đen của quản gia, Việt Nẫm lập tức cúp điện thoại, ngồi trên sô pha giống như không có việc gì.
Quản gia liếc nhìn căn phòng bị cháy, không giấu được vẻ tức giận, "Người đâu! Đứa bé bên trong đâu!"
Mấy người kiểu anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Làm sao họ biết đứa bé đang ở đâu? Tất cả họ đều bận rộn dập lửa! Nếu không, làm sao đám cháy có thể dập tắt nhanh chóng như vậy được!
Đương nhiên, họ không dám nói điều này, người có kinh nghiệm làm việc lâu hơn một chút liếc nhìn căn phòng: "Không có ai ở bên trong, chắc không sao đâu, đừng lo lắng."
“Cháu ở đây.” Việt Nẫm ngoan ngoãn ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn mấy người trên lầu hai, “Cháu không sao, cháu ở cùng các chú......”
Reng reng-----
Chuông điện thoại cố định đột nhiên vang lên, khóe miệng Việt Nẫm cứng đờ.
Thời gian quá ngắn, thông tin cô đưa ra rất kỳ quái, cho dù cô nói đừng gọi lại, "Cửu Cửu" chắc chắc sẽ không nhịn được mà gọi lại.
Điều duy nhất Việt Nẫm hy vọng là người lập kế hoạch trò chơi sẽ không lừa cô quá nhiều, nhân vật vai "Cửu Cửu" này có chỉ số IQ online, và ở trong thành phố này.
Reng reng-----
Điện thoại reo liên tục, Việt Nẫm liếc nhìn điện thoại rồi nhìn quản gia.
“Có cần cháu giúp ông không ạ?”
Người quản gia mỉm cười lắc đầu, "Việt Việt, cháu cứ ngồi đó là được." Sau đó ông ta bước tới nghe điện thoại, "Xin chào, đây là nhà của Mạnh khoa, ngài là ai?"
Đầu dây bên kia im lặng, và sau đó một giọng nam lạnh lùng vang lên từ ống nghe——
"Xin chào ông Mạnh, số tiền bảo hiểm mà ông đầu tư vào công ty chúng tôi đã bị thay đổi, chúng tôi cần ông đến và ký tên vào, xin hỏi khi nào thì ông có thời gian?"
Quản gia: "...... bán bảo hiểm? Tiên sinh nhà chúng tôi đã mua bảo hiểm này bao lâu rồi?"
Việt Nẫm: “……” Người “Cửu Cửu” này rất thông minh nha!
Cuối cùng mình cũng có một người đồng đội tốt Những ngày tháng một mình, tôi cô đơn biết baoQuản gia không để tâm đến tình tiết nhỏ này, sau khi nói chuyện với công ty bảo hiểm, ông ta liền cho người thu dọn căn phòng mới cho Việt Nẫm, "Tối nay chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây."
“…………”
Việt Nẫm không trả lời, nhìn ông ta cười xấu hổ.
Lần này, trong phòng có nhiều thứ hơn, hẳn là một phòng khách thực sự, hoa loa kèn trên tủ đầu giường đang nở rộ trong bình, Việt Nẫm đi đến bên cạnh, cân nhắc trọng lượng của chiếc bình, sau đó mở cửa sổ, cởi một chiếc giày của mình ra treo lên bệ cửa sổ.
Sau khi sắp xếp xung quanh, cô nhẹ nhàng đẩy bình hoa xuống.
Xoảng----
Chiếc bình tinh xảo và lộng lẫy bị đập vỡ thành nhiều mảnh, Việt Nẫm giấu một mảnh vỡ có kích thước phù hợp trong lòng bàn tay, hét to lên trước khi có người bước vào, sau đó vội vàng trốn dưới gầm giường.
“Người đâu? Tôi hỏi các người, người đâu rồi!” Quản gia mới về phòng nghỉ ngơi chưa được hai phút thì được người khác thông báo không nhìn thấy đứa bé đâu cả, “Tiên sinh trả lương cho các người làm việc như vậy hả?”
Quản gia cầm giày nhìn ra ngoài cửa sổ, "Một đứa trẻ không thể tự mình leo ra ngoài được, con bé không có bản lĩnh lớn như vậy."
Giày dép vứt lung tung, chăn đệm lộn xộn và cửa sổ rộng mở.
Chắc là bị người ta bắt đi!
“Chúng tôi luôn ở chỗ này, không thấy ai ra ngoài.” Họ vừa nói vừa bất giác nhìn vào chiếc giày trong tay người quản gia và đưa ra nhiều suy đoán, “Lúc chúng tôi bước vào thì đã không nhìn thấy ai, ngoài cửa sổ cũng không có ai, chẳng lẽ là quen thuộc với nhà chúng ta ......" là người làm?
Khó trách phòng chứa đồ lúc trước vô cớ bốc cháy! Đây chắc chắn không phải là một tai nạn, là do có người tạo ra! Hắn cần họ chuyển đứa bé sang phòng khác như vậy hắn sẽ dễ bề hành động hơn!
Người làm ra chuyện như vậy chắc chắn cũng biết kế hoạch của Tiên sinh, hơn nữa còn rất quen thuộc với sân ngôi này!
Quản gia lọc ra một vài ứng cử viên trong đầu, rồi nói với người làm, "Nói phòng bảo vệ lấy ghi chép ra vào, kiểm tra nghiêm ngặt ghi chép ra vào trong một giờ."
"Các người đi xuống kiểm tra người, xem còn thiếu ai, sau khi kiểm tra xong lập tức đi tìm người!"
“Chuyện này nhất định phải giải quyết trước khi Tiên sinh biết!”
Đăng bởi | wWind |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |