Cô Nhi Viện (15)
"Bọn tớ đã gặp một người chơi khác, cô ta khá trâu bò."
Nhóm hai người lần lượt kể tất cả những gì Việt Nẫm đã phân tích, nhóm hai người còn lại thì trợn mắt há hốc mồm.
“Vậy là cô ta đã tìm được biện pháp rời đi? Là gì vậy?”
“Cô ta không nói với bọn tớ, chỉ bảo chúng ta chờ!”
“……… Chờ cái gì? Các cậu quên rằng đây là cuộc thi cá nhân, chỉ có một người có thể qua ải, các cậu có mang theo não không vậy! Cô ta nói không quan tâm đến điểm đặc biệt, các cậu thực sự cho rằng cô ta không muốn điểm đặc biệt ư?
Bốn người đều im lặng không nói gì.
“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Son Môi Là Mạng như nhớ ra điều gì, cô lấy trong túi ra chiếc chìa khóa, “Đây là thứ cô ta vừa đưa cho bọn tớ.” Chiếc chìa khóa này được Việt Nẫm lấy từ tay gấu bông nhỏ của cô ta, “Cô ta nói cái này có ích cho chúng ta, chìa khóa này dùng để mở cái gì?"
Hình dạng của chiếc chìa khóa này .... hơi giống cái ổ khóa mà bọn tớ vừa nhìn thấy.
Cánh cửa sắt đó!
Việt Nẫm không cần biết nhóm bốn người nghĩ gì, ngày hôm sau Việt Nẫm biểu hiện rất ngoan ngoãn, ôm gấu bông nhỏ ngồi lên chiếc xe màu đen đến đón cô.”
Biển hiệu của Viện phúc lợi càng ngày càng nhỏ dần trong tầm mắt, Việt Nẫm nhìn chăm chú vào khung cảnh bên ngoài xe.
Tuyến đường, phương hướng, khoảng cách.
Đếm nhịp tim, Việt Nẫm ước chừng thời gian chắc là đã qua một tiếng, đoạn đường lúc này dần trở nên sầm uất hơn.
Xe chạy vào một ngôi biệt thự và cuối cùng dừng lại ở cổng một khu vườn rộng lớn, người quản gia mặc áo đen dẫn cô đi qua khu vườn đến một gian phòng dành cho khách.
“Ông ơi, cháu đói rồi.” Việt Nẫm kéo tay quản gia, nhẹ giọng nói: “Cháu ăn chút gì được không?”
Quản gia rũ mắt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, “Việt Việt cố nhịn thêm chút nữa nhé, hiện tại vẫn chưa ăn được.” Suy nghĩ một lát, ông ta nói thêm: “Bây giờ vẫn chưa tới giờ ăn.”
“Được ạ……” Trái tim của Việt Nẫm chùng xuống, "Hôm nay cháu không ăn gì, ngay cả nước cũng không uống.”
Đã bắt đầu không cho ăn rồi sao? Thời gian eo hẹp hơn cô nghĩ rồi.
Quản gia đẩy Việt Nẫm vào phòng, đóng cửa lại, "Cháu ngoan ngoãn ở lại đây, đến giờ ăn cơm ông sẽ gọi cháu."
Tiếng bước chân sau cánh cửa càng lúc càng xa, Việt Nẫm nhìn căn phòng không cửa sổ mà cảm thấy rất không vui.
Thoát khỏi mật thất ư?
Việt Nẫm phát hiện mình thực sự có duyên với căn phòng kín bị khóa chặt, sau bao nhiêu kiếp luân hồi cũng không thể thoát khỏi thảm cảnh này.
Căn phòng không lớn khoảng 50 mét vuông, có một chiếc giường trắng sạch sẽ gọn gàng kê dựa vào tường, đối diện là bàn làm việc kết hợp với giá sách nhỏ, có vẻ đây là phòng dành cho khách – mới được dọn dẹp sạch sẽ.
Việt Nẫm nhanh chóng quét mắt nhìn toàn bộ căn phòng, sau khi xác nhận rằng cửa không thể mở được, mới bắt đầu công việc của mình.
Trước hết, cô phải đi ra ngoài, nếu trong phòng không thể mở được, cô chỉ có thể hy vọng ở bên ngoài, thứ duy nhất có thể sử dụng trong phòng là nguồn điện.
Việt Nẫm nhìn bóng đèn chiếu sáng.
Chập mạch – tia lửa điện – hỏa hoạn – khói đen.
Phòng khách có điện thoại cố định, nếu gây ra hỗn loạn thì cô có ba phút để xuống từ chỗ này, cô chỉ có một phút để gọi điện thoại cho đối phương.
Một phút……… phải đánh cược thôi!
Việt Nẫm đặt chiếc ghế lên bàn làm việc, đặt thêm một chồng sách lên ghế mới với tới được chụp đèn, cô tháo chụp đèn ra, thuần thục phá vỡ bóng đèn và dùng sợi dây đứt đốt thành tia lửa.
Dùng chụp đèn châm lửa đốt tấm trải giường và giá sách, một lúc sau ngọn lửa dưới sự khống chế của Việt Nẫm cháy càng lúc càng lớn, ánh lửa chiếu lên mặt Việt Nẫm sáng đến kinh người.
Việt Nẫm che miệng bằng tấm ga trải giường được xé nát ra, ngồi xổm xuống quạt khói đen từ khe cửa thoát ra ngoài, ngay sau đó rất nhanh có người từ bên ngoài mở cửa phòng dò xét tình hình.
"Cháy rồi! Dập lửa!"
"Trời ơi! Bình chữa cháy đâu rồi! Nhanh gọi người tới!"
"Nhanh đi thông báo cho quản gia! Phòng chứa đồ bị cháy!"
Khi người thứ nhất mở cửa phòng gọi người thứ hai, Việt Nẫm liền thừa dịp hỗn loạn từ phía sau cánh cửa chạy ra ngoài, trong lúc lầu hai đang hỗn loạn không ai trông coi cô, Việt Nẫm theo trí nhớ của mình tìm thấy điện thoại cố định trong phòng khách.
2512345
Việt Nẫm ngồi xổm sau ghế sofa gọi điện thoại.
1 giây, 2 giây, 3 giây...... 15 giây------
"Cuộc gọi của bạn không ai nghe máy, cuộc gọi sẽ được chuyển tiếp đến điện thoại di động của người nghe, xin vui lòng đợi."
Việt Nẫm: …………
Sau khoảng 30 giây, bên kia mới trả lời, là giọng nói của một người đàn ông trung niên.
“Alo?”
“Cửu Cửu, cháu là Việt Việt.” Việt Nẫm không biết mối quan hệ của cô và người đàn ông trong tin nhắn là gì, nhưng theo tình hình hiện tại, cô chỉ có thể tiết lộ danh tính của mình càng sớm càng tốt.
Đăng bởi | wWind |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |