Ai giết ai (2)
Trở lại trường đi học thì bị nhốt trong nhà vệ sinh dội một chậu nước lạnh, nước rất lạnh nhưng tâm càng lạnh hơn.
Chính Trần Hi là người tạt nước, sau cùng người mở cửa thả tôi ra cũng là cô ta, cô ta giải thích rằng cô ta bị ép buộc… Hà tất gì phải vậy, làm cũng đã làm rồi, giải thích có ý nghĩa gì nữa? Dù sao thì từ nay cô ta cũng giống như họ thôi.
Nực cười!
Thứ bảy, ngày 7 tháng 2, trời âm u.
Bà ta đi công tác nên bảo tôi đúng giờ nấu cơm cho Lưu Trì, buổi trưa khi gõ cửa phòng hắn tôi nghe thấy tiếng động lạ, một lúc sau hắn mở cửa nhìn tôi và mỉm cười, ném một đống giấy vào người tôi, đống giấy có mùi mà tôi không biết đó là mùi gì.
………
Thứ bảy, ngày 14 tháng 2, trời mưa.
Buồn nôn, buồn nôn, buồn nôn!
Hắn bảo nửa đêm mơ màng đi nhầm phòng, tởm thật!
Tôi muốn ra ngoài ở, ở đâu cũng được, sống mỗi ngày ở trường cũng được! Đây không phải là nhà của tôi!
Chủ nhật, ngày 15 tháng 2, trời mưa.
Ngả bài rồi, hắn đã ra tay.
Cánh tay, đầu, đùi, rất đau.
Thứ bảy, ngày 21 tháng 2, trời mưa.
Lúc chuẩn bị tắm rửa, Lưu Trì xông vào! Hắn ta nói dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, bảo tôi sinh con cho hắn!!! Tôi đã cho hắn một cái tát.
…………
Phần đầu và phần sau quyển nhật ký đều bị thiếu, dường như cô ấy đã viết gì đó rồi xé nó, Việt Nẫm đã xem hết các trang nhật ký, thì thấy mấy trang bị xé đều là những ngày đi học, hơn nữa…
Cánh cửa phát ra tiếng tay nắm cửa bị vặn mở, Việt Nẫm cầm nhật ký nhìn về phía cửa.
“Con khốn! Mày chết ở trong đó rồi hả? Ra ngoài nấu cơm!" Lưu Trì hừ lạnh, "Mày giỏi nha! Còn dám khóa cửa đúng không!"
Việt Nẫm phớt lờ hắn ta, tiếp tục làm việc riêng của mình, việc đầu tiên cô làm khi bước vào phòng là khóa cửa lại để thu thập thông tin, cô không muốn đang tìm thông tin thì bị người ta đánh.
“Mày cút ra đây!” Lưu Trì đá cửa, “Việt Nẫm, tao nói cho mày biết, mày làm ông thành dạng này, tao với mày chưa xong đâu!”
Lưu Trì không vào được, hắn ở cửa mắng vài câu, cảm thấy vô nghĩa liền bỏ đi, Việt Nẫm lục tung hết toàn bộ, cuối cùng tìm thấy một chiếc điện thoại di động trong cặp sách của mình.
Sim điện thoại đã ngừng hoạt động từ lâu, theo quan hệ giữa "mình" và hai mẹ con nhà này, bảo họ nạp tiền điện thoại là không thể, mật khẩu WiFi cũng không phải là không thể, lâm vào khó khăn Việt Nẫm rất biết ơn kỹ năng máy tính mà mình học được ở cửa ải “Tường Vi Trắng”.
Cô dùng điện thoại di động viết một chương trình nhỏ phá mật khẩu, sau đó theo tin nhắn mà Lưu Tuyết để lại trên băng thông rộng, cô tìm được thông tin của Lưu Tuyết, trong đó bao gồm các thẻ ngân hàng của bà ta.
Việt Nẫm bỏ qua các số lẻ ra vào tài khoản, cuối cùng cũng tìm được ngày 1 tháng 2, nhận được 1.390.000 trong tài khoản, đó là số tiền bà ta bán nhà.
Việt Nẫm ánh mắt cũng không chớp, chuyển hết 1.390.000 ra ngoài.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu vào mặt khiến cô trông đặc biệt u ám.
Không vội, nợ nần giữa cô và hai mẹ con nhà này cần phải tính từng khoản một.
Việt Nẫm không rõ nếu người khác chơi cửa ải này, gặp đúng tình huống như cô thì họ sẽ làm thế nào, nhưng cô là một "NPC" lâu như vậy, chưa từng bị đối xử như thế này.
So với qua ải tiến vào thế giới tiếp theo, bây giờ cô càng muốn giết hai người này hơn, nếu không sẽ rất có lỗi với nhiều lần chết của cô lắm.
Đang suy nghĩ đến đây, thì cô nghe thấy giọng nói vừa hoảng sợ vừa tức giận của Lưu Tuyết.
"Tiền! Ai chuyển tiền của tôi! Tại sao ngân hàng gửi cho tôi nhiều tin nhắn như vậy!"
"Một triệu của tôi?!! Chờ đã! Thẻ của tôi cũng có 200.000!”
"Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát! Con trai! Mau báo cảnh sát đi!”
…………
Đợi bên ngoài yên tĩnh, Việt Nẫm cầm chiếc ba lô đã đóng gói và rời đi không chút lưu luyến.
Ở lại đây làm cái gì?
Cô cũng không rãnh ở lại đây để tiếp tục ghê tởm họ.
Có tiền, Việt Nẫm tìm đến một bệnh viện được tư pháp công nhận để khám sức khỏe và giám định thương tật, những vết thương cũ và mới đan xen trên cơ thể cô trông rất đáng sợ, bác sĩ kiểm tra cho cô không nhịn được líu lưỡi, “Đây là…… cha mẹ cô đánh à?”
“Không phải.” Việt Nẫm rũ mắt xuống, “Mẹ kế.”
Bác sĩ liền bổ não một loạt các bộ phim về đạo đức gia đình, sau đó ông ta thở dài vỗ vai Việt Nẫm, "Cô yên tâm, tôi sẽ viết tốt cho cô!"
Bác sĩ tỏ ra thông cảm, viết đầy đủ giấy giám định và giấy chẩn đoán cho Việt Nẫm, phía sau còn đề cập đến vài biến chứng do vết thương gây ra.
"Cô có muốn báo vụ này không? Cần tôi giúp cô không?" Vốn dĩ những thứ này không thể lấy được trong vòng hai ba ngày, tiền đã trả xong, người đầy người vết thương nhìn cũng thật sự là đáng thương, bác sĩ can thiệp giúp Việt Nẫm, nên rất nhanh đã lấy được giấy chẩn đoán đưa cho cô trước khi cô rời đi.
Đăng bởi | wWind |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |