Tường Vi Trắng (4)
Lão Triệu vỗ bàn: "Thành thật chút! hai đóa tường vi trắng này giống y như hoa tường vi đen của năm nạn nhân, trên thân hoa phát hiện ra thuốc Aspirin và Vitamin C, một tấm thiệp và giấy chuyên dùng của khách sạn Vi Gia có ghi: ‘Tôi đang nhìn bạn, sở hữu bạn, bạn thuộc về tôi’? Cô giải thích thế nào?”
Các cửa hàng hoa thường sử dụng một lượng nhỏ hóa chất để giữ cho hoa tươi lâu hơn, nhưng kết hợp giữa Aspirin và Vitamin C lại với nhau thì rất ít, huống chi là giống hệt như tường vi đen! Ngoài ra còn có giấy chuyên dùng của khách sạn Vi Gia. Tất cả các manh mối đều liên quan đến Việt Nẫm.
Cảnh sát đưa danh sách ra vào khách sạn của sáu ngày trước và một đoạn video ngắn: “Sáu ngày trước, cô và nạn nhân nam đầu tiên vào khách sạn Vi Gia, kết quả hôm sau phát hiện anh ta đã chết, trong miệng ngậm hoa Tường vi màu đen, trong bốn ngày tiếp theo, mỗi sáng sớm đều phát hiện một thi thể nữ trong miệng đều ngậm hoa Tường vi màu đen, cô nói xem có trùng hợp không.”
"Ồ, rất trùng hợp, hoa và thiệp đều là tôi nhặt được." Việt Nẫm cười nhạt: "Vậy thì sao?"
"Cô là nghi phạm trong vụ án này, sau khi phát hiện nạn nhân đầu tiên cô không những không đến báo án, mà còn đặt mua vé đường sắt cao tốc, xe lửa, xe buýt và máy bay vào sáu ngày trước. Cô nói xem vậy là có ý gì?"
"Vì vậy các anh cho rằng tôi là hung thủ, sau đó phải mất sáu ngày mới tìm thấy tôi."
“???”
Ai có thể tìm được cô chứ? Năm người chơi cảm thấy cay đắng! Ngay từ ngày đầu tiên, họ có rất ít manh mối về cô, họ chưa từng thấy một NPC nghi phạm nào có thể chạy trốn như thế, mỗi lần họ nhận được tin tức của người địa phương thì cô đã chạy không thấy đâu, giống như có gắn thiết bị định vị trên người họ vậy, quá tà đạo rồi.
Khoan đã, những lời cô ta nói có gì đó không ổn.
Lão Triệu có linh cảm xấu trong lòng, bọn họ đã dành hết thời gian vào Việt Nẫm, cuối cùng nếu không xác định được hung thủ thực sự thì trò chơi này e là sẽ kết thúc.
Các manh mối đều rối tung, Lão Triệu sốt ruột nói: "Cô không làm gì sai, tại sao phải chạy?"
Việt Nẫm chống đầu, "Nếu tôi nói chỉ đơn giản không muốn lãng phí thời gian, anh tin không?"
“……”
Hừ! Thật lãng phí thời gian, công ty game cố tình chỉnh bọn họ chăng, ngay cả một NPC cũng có tính cách như vậy.
Việt Nẫm cúi đầu ngáp dài, tính từ lúc bắt đầu đến lúc vào phòng thẩm vấn, đoán thời gian cũng sắp đến rồi, cô bỗng nhiên hỏi: "Gần mười hai giờ rồi đúng không?"
Từ đòn đả kích tâm lý đến cuộc thẩm vấn kéo dài bốn tiếng đồng hồ, năm người đều không thu được manh mối gì từ miệng Việt Nẫm, trong lòng không khỏi buồn bực: “Muốn ngủ hả? Cái gì cũng không nói mà muốn ngủ? Nếu muốn ngủ thì hãy khai thật những gì cô biết với chúng tôi.”
Việt Nẫm không trả lời câu này, mà đẩy tấm thiệp và hoa tường vi trở lại: “Tôi buồn ngủ.”
“Buồn ngủ cũng không được ngủ.” Nếu hôm nay không giải thích rõ ràng, bọn họ sẽ bị loại, làm gì có thời gian để cô ta đi ngủ?
Những gì Việt Nẫm nói họ đương nhiên nghe không hiểu, cô bình tĩnh nhìn người thẩm vấn, bỗng nhiên nở một nụ cười đáng sợ.
Cô gái tóc đen, mặc chiếc váy trắng, trên môi không chút huyết sắc, sắc mặt tái nhợt không giống người khác.
“……” Mẹ kiếp! Đây chắc chắn là một bộ phim kinh dị.
Mấy người thiết kế game có độc! Bọn họ cố ý đúng không!
Mắt Việt Nẫm sáng lên, nói rất nhanh, "Tôi không từ bỏ quyền tư vấn pháp luật của mình đâu. Các anh chưa xác định được nghi phạm đã sử dụng tư hình gây tổn hại đến quyền lợi công dân, viện cảnh sát đã dạy các anh như vậy à?"
Lão Triệu cười khẩy một tiếng, nghiêm mặt đá vào bàn, cái bàn đập thẳng vào bụng Việt Nẫm, do quán tính, ngực và bụng đau đớn khiến Việt Nẫm nhịn không được hít một hơi thật sâu.
“Lão Triệu.” Viên cảnh sát kéo mạnh tay áo của anh ta và ra hiệu anh ta tém tém lại.
Lão Triệu đẩy NPC bên cạnh ra, "Mẹ nó! Đừng giả vờ, nói buồn ngủ thì là buồn ngủ hả, còn làm ra dáng vẻ kinh dị đó, mẹ nó chứ, hù dọa ai hả?" Trong thế giới mà anh ta từng trải qua, có một vị đại ca cũng thẩm vấn người như vậy, người khác thì không sao, tới phiên anh ta thì ngoài ý muốn mất nhiều thời gian như vậy chứ?
Thời gian càng lúc càng căng, bốn tân thủ bên ngoài đang nhìn anh ta, nghĩ đến Hải Khẩu mà mình từng khen, anh ta lại càng thêm buồn bực, không có thời gian để chơi với NPC này.
“Không đúng.” Gã mặt sẹo đứng bên ngoài quan sát, bỗng có dự cảm không tốt, “Nhìn dáng vẻ cô ta không đúng lắm, tạm dừng thẩm vấn trước.”
Khi cảm nhận được nhịp tim đập bất thường một cách quen thuộc, Việt Nẫm dùng hai tay giữ chặt bàn, gân trên mu bàn tay nổi lên, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, cô nhắm mắt ổn định hơi thở, dùng giọng điệu gần như là thì thào nói: “Các người tốt nghiệp trường đại học hạng ba à? Sáu ngày trước mới nhận việc hả? Một đám vừa mù vừa điếc, muốn có chứng cứ hả? Tự tìm đi.” Trong tích tắc mồ hôi đã ướt đẫm lưng cô.
“Mẹ kiếp!”
Đăng bởi | wWind |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |