Ai giết ai (17)
Cách đây vài ngày, cô gái này mang theo một rương tiền đặt cọc nói là muốn mua một căn biệt thự có thể ở được mười đến hai mươi người, nằm “biệt lập trên đỉnh núi cách ly với thế giới bên ngoài, hơn nữa xung quanh bán kính mười dặm của biệt thự là rừng cây hoang vắng không người ở, có cầu treo.
Muốn có biệt thự thì có đó, nhưng kèm theo bao nhiêu là điều kiện ... Ai có thể chịu được điều này?
Nghĩ mình làm phim hay viết tiểu thuyết!
Nhân viên kinh doanh tìm tới tìm lui nhiều ngày nhưng không tìm được biệt thự nào phù hợp với yêu cầu của Việt Nẫm, nếu xung quanh không có rừng thì cũng là chỗ không có cầu treo.
“Yêu cầu của cô thực sự quá cao.” Nhân viên kinh doanh khóc không ra nước mắt, “Chúng tôi thực sự không thể tìm được kiểu biệt thự như vậy, sẽ không có ai xây dựng một biệt thự nguy hiểm như vậy!” Anh ta cố gắng thay đổi suy nghĩ của khách hàng, “Cô thử nghĩ xem, lỡ cầu treo bị đứt, trên núi trời lại đổ mưa, bị mắc kẹt trên đó thì làm sao? Không an toàn đúng không! Cô xem biệt thự này đi, giao thông thuận tiện, người qua lại cũng không nhiều, vệ sinh môi trường sạch sẽ......”
Trong lúc trò chuyện, tay áo của nhân viên kinh doanh đụng trúng mặt bàn làm lộ ra tờ rơi trên đó.
“Đây là cái gì?”
“À à, đây là một chiếc du thuyền nhỏ sang trọng mà công ty chúng tôi chuẩn bị bán ra, nó có thể chứa được năm mươi người."
Việt Nẫm cất điện thoại, mắt sáng lên.
Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn nha! [1]
Không có biệt thự biệt lập, cũng không có cầu treo, đây không phải còn có một chiếc du thuyền hay sao?!!
Việt Nẫm chỉ vào tờ rơi chiếc du thuyền, nhìn không ra biểu hiện gì, nhưng giọng nói của cô rất bình tĩnh.
“Tôi muốn cái này.”
“Hả?” Khoan đã, không phải cô muốn mua biệt thự sao? Làm sao đổi thành mua du thuyền rồi?
Việt Nẫm mặc kệ nhân viên kinh doanh nghĩ gì, ánh mắt cô lộ ra tia.
Cô tiếp tục hỏi: "Quẹt thẻ hay nhận tiền mặt?"
.......................
Sau khi bỏ ra số tiền không phải của mình mua một chiếc du thuyền sang trọng, Việt Nẫm đang có tâm trạng rất tốt, nhưng khi cô đi ra ngoài gặp Hứa Thành đã lâu không gặp, theo sau anh vẫn là thực tập sinh trong phòng thẩm vấn lúc đó.
Lối vào của tòa nhà rất rộng, người đi đường qua lại, Việt Nẫm vốn muốn nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện nên cô chuẩn bị tránh sang một phía, thế nhưng cô đi bên trái Hứa Thành cũng đi sang trái.
Vâng, đây là đặc biệt đến tìm cô rồi.
Tránh không được nên Việt Nẫm liền chủ động đứng lại, mỉm cười hỏi đối phương, “Đội trưởng Hứa, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp anh ở đây.” Ánh mắt cô di chuyển dừng lại trên người cậu thực tập sinh, “Các anh đang làm nhiệm vụ à?”
“Chúng tôi……”
Đẳng cấp của cậu thực tập sinh rõ ràng là không cao bằng Việt Nẫm, vừa chuẩn bị nói đã Hứa Thành ngăn lại.
Nói đùa! Để cậu cảnh sát nhỏ đối đầu với Việt Nẫm ư? Sợ là mới nói có một chữ thôi là cô nàng có thể biết rõ ý đồ của bọn họ.
“Không trùng hợp, chúng tôi đến đây tìm cô.” Hứa Thành liếc nhìn xung quanh rồi chỉ vào một quán ăn nhỏ cách đó không xa, “Ăn gì chưa? Nếu không vội thì vừa ăn vừa tán gẫu?”
Bây giờ chưa 11 giờ, ai ăn trưa sớm như vậy chứ?
Lời nói của Hứa Thành đã chặn hoàn toàn đường lui của Việt Nẫm, không đợi cô từ chối Hứa Thành nói với cậu cảnh sát nhỏ phía sau, “Tôi để quên đồ trong xe, cậu đi lấy giúp tôi.”
“????” Cậu ta nhớ rằng hình như trong xe không có gì để lấy? Hứa đội muốn làm cái gì?
Cậu cảnh sát nhỏ trông có vẻ bối rối, trong lúc nghi ngờ không hiểu là chuyện gì thì điện thoại của cậu rung lên.
[Hứa đội: Đi tìm hiểu xem vừa rồi cô ấy làm gì trong tòa nhà này.]
Thì ra là vậy.
Cậu cảnh sát nhận được mệnh lệnh rồi đi, Hứa Thành đi ở phía trước nói với Việt Nẫm đang đứng yên tại chỗ, “Còn đứng đó làm gì? Đi thôi.”
Chú ý đến động tác nhỏ của hai người Việt Nẫm nhấc bước và đi theo.
Trong nhà hàng nhỏ Hứa Thành tìm một chỗ ngồi cửa sổ, gọi hai món sau đó anh thản nhiên cầm tách trà nóng thổi thổi, “Nói đi, trong khoảng thời gian này cô đã làm gì?”
“Hả?” Việt Nẫm bình tĩnh chơi bài Thái Cực Quyền, “Tôi là học sinh, tôi có thể làm gì chứ?”
“Cô còn biết mình là học sinh à?” Hứa Thành nhường mày, “Cô có biết mình đã không đến trường bao lâu rồi không?” Hôm trước anh có đến trường tìm Việt Nẫm mới phát hiện cô hơn nửa tháng nay cô không đi học! Không còn cách nào khác anh đến khách sạn trong hẻm tối nơi Việt Nẫm đang trọ, nhưng lễ tân cho anh biết cô gái nhỏ này trừ ngày đầu tiên là ở đây, những ngày khác chỉ trả tiền chứ không ở.
-----------------------
Chú thích:
[1] 柳暗花明又一村: đây là điển cố thành ngữ “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, trích từ bài thơ luật thất ngôn «Du Sơn Tây thôn» của Lục Du
"Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn", tạm dịch là Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa tươi lại gặp làng.
Nghĩa nôm na trong chương là “chết đuối vớ được cọc”
Đăng bởi | wWind |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |