Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngưng Lộ

Phiên bản Dịch · 1759 chữ

ĐMN!!!

Giang Tầm đã mười năm không viết qua chữ rồi, mạt thế mười năm cầm trong tay đều là các loại vũ khí, duy chỉ không có cầm qua bút.

Chữ viết của cô với nguyên chủ cũng không giống nhau, chẳng qua Giang Tầm trước mạt thế có bắt chước qua chữ viết của một số người, cho nên cái này đối với cô mà nói cũng không khó.

Chữ viết của nguyên chủ cũng không xuất sắc, không khó xem cũng không dễ nhìn, bắt chước theo cũng không khó.

Đáng sợ là bài tập các môn học, Giang Tầm đã sớm quên hết không còn một mống, hơn nữa bài học của hai thế giới cũng có chút khác nhau, cho nên mặc dù Giang Tầm tốn hết thời gian hơn hai ngày nhưng vẫn như cũ không thể hoàn thành những bài tập này.

Buổi chiều phải đi học, chương trình lớp mười hai rất căng thẳng, cho nên ngày nghỉ chỉ có mười một ngày, không giống Giang Mẫn, nghỉ đông những hơn hai mươi ngày, bây giờ còn không biết đã đi đâu chơi.

Thu dọn lại đồ đạc xong, Giang Tầm lại bắt đầu luyện thể thuật, bộ thể thuật này là được sáng tạo ra sau mạt thế, có thể mở rộng cực đại tiềm lực của thân thể, trọng sinh cho tới nay Giang Tầm mỗi ngày đều sẽ luyện một đoạn thời gian, bây giờ đã có thể di chuyển được bao lương thực nặng mấy chục cân.

Ra một thân mồ hôi, Giang Tầm cảm thấy trên người dinh dính, nấu chút nước nóng rồi ở trong phòng đơn giản lau qua người một chút, mặc dù lạnh đến nỗi da gà đều nổi lên, thế nhưng Giang Tầm vẫn cảm thấy vô cùng sảng khoái, ngay cả thần trí dường như cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.

"A~"

Giang Tầm bỗng nhiên nhịn đau không được kêu thành tiếng, chỗ gan bàn tay trái đột nhiên nóng rực, tiếp đó khếch tán đến toàn thân, thật giống như có thể đem linh hồn của con người thiêu rụi hoàn toàn.

Vốn cho là lần này cũng giống như lúc trước đau nhức hơn mười giây thì hết, thế nhưng đau đớn vẫn không ngừng tăng lên, căn bản không có xu thế dừng lại.

Giang Tầm cắn chặt môi, cuộn tròn ở trên giường không ngừng co giật, mồ hôi lạnh trên người từng trận toát ra, môi mềm mại bị cắn nát, móng tay hồng phấn cũng bấm vào trong da thịt, ngay lúc ý thức của cô mờ nhạt sắp nhịn không được, đau đớn bắt đầu từ từ giảm bớt.

Sau đó một cỗ mát lạnh chảy qua toàn thân, khiến cho linh hồn của Giang Tầm cũng theo đó mà run lên, ý thức của cô cũng nhanh chóng trở về.

"Đây là. . ."

Giang Tầm sờ vị trí gan bàn tay mắt lộ ra khiếp sợ, chỗ gan bàn tay trái xuất hiện một ấn ký hình tròn màu xám, vốn cho là bớt của nguyên chủ, sau lại thông qua ký ức của nguyên chủ mới biết được nguyên chủ ở đây căn bản không có ấn ký nào cả.

Giang Tầm nghĩ đến cái hôm mà cô chết, là một hạt châu màu xanh lục mang cô đến nơi này, cho nên sau đó cô vẫn luôn cho là đây là di chứng sau khi cô sống lại, mãi cho đến lúc vừa rồi. . .

Lúc này trong lòng Giang Tầm sung sướng muốn cười thật to lên, nhếch miệng một cái, trên miệng truyền đến cảm giác đau đớn, Giang Tầm theo bản năng ngậm miệng lại, ở nơi này là cái di chứng gì đây, ấn ký trên tay là do hạt châu màu xanh lục biến thành, tuy là Giang Tầm như trước không biết hạt châu này là cái gì, thế nhưng cô mơ hồ biết hạt châu này có chỗ bất phàm.

Ổn định lại tinh thành một chút, Giang Tầm giơ tay lên sờ ấn ký nơi gan bàn tay, xúc cảm dưới đầu ngón tay mang theo ấm áp nhàn nhạt, một giọt nước trong suốt lớn chừng đầu ngón tay cái từ ấn ký nổi lên trên.

Giọt nước nơi gan bàn tay lắc lư rung động, đầu ngón tay Giang Tầm chọt chọt giọt nước, bên ngoài giọt nước thật giống như được bao một lớp màng mỏng không có tan ra.

Giang Tầm đem giọt nước để trong một cái chén sạch sẽ, sau đó mang tới hai mươi bình thủy tinh nhỏ chừng nửa ngón tay.

Những cái bình thủy tinh nhỏ này đều là Giang Mẫn mua về, Giang Mẫn năm nay cao trung năm hai, bởi vì thành tích cũng không tốt lắm, cho nên dự định thi khoa nghệ thuật, cô bé rất thích những đồ vật khéo léo tinh xảo, bình thường sẽ mua một chút đồ chơi nhỏ tinh xảo mà rẻ tiền trở về.

Hơn ba mươi bình thủy tinh cùng lắm cũng chỉ mười đồng, rất rẻ, lúc đầu chơi hết một khoảng thời gian còn có một chút đều đặt ở trong nhà.

Giang Tầm đem giọt nước pha loãng hai mươi lần, chia ra chứa trong hai mươi bình thủy tinh, nhìn giọt nước trong suốt trong bình, Giang Tầm mắt lộ ra mừng rỡ.

"Về sau cứ gọi là Ngưng Lộ là được rồi."

Lúc này Giang Tầm giống như là một đứa trẻ đạt được món đồ chơi mà nó thích vậy, khắp khuôn mặt đều là ý cười, chỉ thấy cô cầm một cái bình thủy tinh, không chút do dự đem chất lỏng bên trong rót vào trong miệng.

Thời điểm trước khi linh hồn đau đớn, một ít trí nhớ mơ hồ cũng theo đó mà tiến nhập vào đầu Giang Tầm, Giang Tầm cũng đại khái biết được một vài tác dụng của giọt nước.

Tuy là ký ức vô duyên vô cố xuất hiện này làm cho Giang Tầm ôm cảnh giác, thế nhưng cô cũng không có phủ định nếu như không có hạt châu này, cô đã sớm chết rồi, bây giờ còn có thể ở xã hội an dật này sống lại một lần, cô cũng không có cái gì bất mãn.

Sau khi uống cạn Ngưng Lộ được một lúc, Giang Tầm liền cảm thấy thân thể bắt đầu nóng lên, trên người bắt đầu ra mồ hôi, mồ hôi màu nâu xám không ngừng toát ra, trong mùa đông khắc nghiệt, Giang Tầm một chút cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy càng ngày càng nóng, liền đem áo bông quần bông áo len trên người cởi ra, chỉ để lại một thân quần áo trong, nhưng mà Giang Tầm vẫn là cảm thấy nóng.

Bất đắc dĩ, Giang Tầm không thể làm gì khác hơn là mang quạt điện ra, gió mát thổi lên cuối cùng cũng để cho cô khá hơn một chút.

Cũng may mà lúc này Trương Vinh đã mang theo Giang Húc ra đường đi chợ, bằng không để cho Trương Vinh nhìn thấy còn cho rằng cô bị bệnh thần kinh nữa! Mùa đông mà ngồi hóng gió.

Mười mấy phút trôi qua, trên người Giang Tầm mồ hôi vẫn chảy như trước, mồ hôi màu nâu xám thấm ướt quần áo rồi nhỏ xuống nền xi măng màu xám tro.

Ngửi quen mùi vị của mạt thế, bây giờ lần nữa ngửi được, Giang Tầm suýt chút nữa ngay cả bữa cơm đêm qua đều phun ra.

Nhìn một vũng nước đọng trên đất, Giang Tầm sắc mặt có chút khó coi.

Em gái ngươi! Chảy nhiều mồ hôi như vậy, cô sẽ không bị mất nước mà chết đấy chứ!

Cũng may qua mấy phút sau, nhiệt độ trên người dần dần yếu bớt, mồ hôi hôi chua chảy ra cũng từng bước giảm thiểu, Giang Tầm lúc này mới trầm tĩnh lại.

Mãi cho đến khi không còn mồ hôi chảy ra, Giang Tầm đem quạt điện tắt đi, lại đổ một chậu nước ấm lên người chà lau sạch sẽ, thay quần áo sạch xong lúc này mới kết thúc.

Lúc này Giang Tầm cảm giác thân thể của cô trở nên nhẹ nhàng rất nhiều, vốn là mắt có hơi cận thị cũng càng thêm rõ ràng, vết thương nơi lòng bàn tay cũng khôi phục như lúc ban đầu.

Xít lại gần gương, vết thương ngoài miệng cũng mất, môi đỏ mọng trở nên kiều diễm ướt át, Giang Tầm có chút ngạc nhiên phát hiện, da của cô trắng lên rất nhiều, nguyên bản làn da của cũng rất trắng, có điều là tái nhợt, một bộ dáng vẻ bệnh thoi thóp, nhưng bây giờ trắng nõn giống như là đồ sứ, hai gò má lộ ra đỏ ửng nhàn nhạt, khoẻ mạnh không gì sánh được.

Cái mà họ gọi là trắng che trăm cái xấu, nguyên chủ cũng không tính là xinh đẹp, trên mặt có rất nhiều vết rỗ đậu, lỗ chân lông thô to, dưới mắt thâm quầng, bây giờ những thứ này toàn bộ đều bị biến mất, hàng lông mi giống như cây quạt nhỏ tinh xảo, chớp chớp, đôi mắt trong suốt lấp lánh, làm cho khuôn mặt dễ nhìn càng tăng thêm một tia liễm diễm.

Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, càng không kể đến Giang Tầm, ở mạt thế thối tha sinh tồn mười năm, lọt vào trong tầm mắt đều là bẩn thỉu, người bẩn thỉu, thú bẩn thỉu, ngay cả bầu trời cũng là màu sắc bẩn thỉu, cho nên đối với dung mạo sạch sẽ cô cũng càng thêm quý trọng, thật giống như một người bị đặt trong ao phân vài ngày, sau khi đi lên tám chín phần mười đều sẽ mắc bệnh sạch sẽ.

Đem quạt điện trả về chỗ cũ, lại đem cây lau nhà lau sạch sẽ phòng, Giang Tầm mới mở cửa phòng ra cho bớt mùi.

Y phục lúc nãy thay vừa mới giặt xong, Giang Mẫn liền vui vẻ từ bên ngoài trở về, mới vừa đi vào trong phòng liền nắm lỗ mũi đi ra.

"Chị, chị -- ra ở trong phòng đấy à? Làm sao lại thúi như vậy chứ!

Giang Tầm: ....Không muốn nói chuyện với cưng nữa.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vị Diện Thương Thành của Ngư Nhị Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.