Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Giống

Phiên bản Dịch · 1898 chữ

"Ơ kìa chị, em phát hiện chị hình như có chỗ nào đó khang khác a."

Trên bàn cơm, Giang Mẫn cứ cảm thấy không đúng (1), Trương Vinh cũng tò mò hướng về Giang Tầm đánh giá,

(1) Theo bản gốc là na hồ bất khai đề na hồ [ 哪壶不开提哪壶]: không mở bình ra thì không biết trong bình có cái gì, ý chỉ những người chưa kịp suy xét vấn đề đã vội nói ra, đôi khi còn nói sai

"Vậy sao? Khác chỗ nào cơ."

Giang Mẫn lại nghiêm túc quan sát Giang Tầm một phen, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ vậy, kinh ngạc nói: "Chị, chị bỗng nhiên trở nên đẹp hơn trước rất nhiều."

"Đúng không, mẹ?"

"Ồ, đúng vậy thật, da dẻ cũng trở nên tốt hơn, Tiểu Mẫn không nói mẹ cũng không phát hiện ra." Trương Vinh mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt của Giang Tầm gật đầu đáp.

Giang Tầm đưa tay sờ khuôn mặt một cái, không biết nói gì: "Mẹ, nào có khoa trương giống như Tiểu Mẫn nói như vậy, chỉ là trong khoảng thời gian này ở nhà ăn ngon ngủ tốt, ngay cả ngủ đều có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy, da đương nhiên cũng trở nên tốt hơn rồi, da tốt rồi người cũng có tinh thần hơn."

"Cũng đúng." Trương Vinh không có suy nghĩ nhiều gật đầu một cái.

"Haizz, em lúc nào mới có thể trắng như chị vậy a." Giang Mẫn quyệt miệng có chút ước ao.

Giang Mẫn ngũ quan tinh xảo, hoạt bát đáng yêu, nhưng làn da lại hơi đen, cho nên đối với việc Giang Tầm da thịt trắng nõn dị thường ước ao.

Giang Tầm nhịn không được liếc mắt, lời này Giang Mẫn đã nói không dưới một trăm lần rồi, nhưng mà cô vẫn như cũ chơi thì chơi, tuyệt không quan tâm da có thể bị rám đen hay không, mỗi ngày đều hớn hở đi chơi.

Buổi chiều Trương Vinh đưa Giang Tầm đến trấn nhỏ bên cạnh, theo thường lệ cho 200 đồng, đây là tiền cơm nước sinh hoạt trong hai tuần lễ.

Trường học của Giang Tầm ở trong huyện thành, cách mỗi hai tuần lễ mới có hai ngày nghỉ.

Tốn 8 đồng ngồi xe buýt, một tiếng sau, Giang Tầm xuống xe tại siêu thị Vạn Phát ở trong huyện thành, siêu thị Vạn Phát là siêu thị trong chuỗi siêu thị lớn toàn quốc, cách trường học của Giang Tầm ba, bốn dặm, cửa siêu thị có rất nhiều xe ba gác, bỏ ra mấy đồng là có thể đưa người đến nơi cần đến, thời điểm mỗi khi học sinh đi học hay tan trường chính là thời điểm sôi nổi của những chiếc xe ba gác này.

Ngồi xe ba gác từ siêu thị tới trường học cần 4 đồng, bình thường Giang Tầm không nỡ bỏ ra số tiền này, đều là đi bộ đến trường học, bây giờ Giang Tầm càng thêm không cần, quãng đường ba bốn dặm đối với cô mà nói là hết sức bình thường.

Giang Tầm đến tương đối sớm, bốn giờ mới bắt đầu đến lớp điểm danh, lúc này vừa mới hơn một giờ, thế nhưng người trong nhà trọ đã đến gần hết, cũng không phải là bọn họ có bao nhiêu nhớ nhung trường học, thực sự là do bài tập quá nhiều, tất cả mọi người đều đang chép bài tập của nhau, từng người một nằm lỳ ở trên giường múa bút thành văn, căn bản không có thời gian để ý tới Giang Tầm.

Giang Tầm đem hành lý sắp xếp xong liền ra khỏi trường đi tới nhà tắm đối diện, đối diện trường học có đủ các loại cửa hàng bán lẻ, nhà tắm cũng có một cái, chỉ cần 3 đồng là có thể tắm rửa, không cần mang theo chà lưng, đã là rất rẻ.

Tốn 3 đồng, Giang Tầm bước vào nhà tắm cầm theo quần áo để thay, sau đó từ trong túi quần áo móc ra một chai Ngưng Lộ, sau khi uống xong Ngưng Lộ, Giang Tầm cũng không có giống như lúc sáng toàn thân nóng đổ mồ hôi, chỉ là cảm thấy thân thể có chút ấm áp, ngay sau đó nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cũng không có đổ mồ hôi.

Giang Tầm biết tạp chất trong cơ thể cô đã loại bỏ gần như hết rồi, bắt đầu tắm rửa, nhìn dáng vẻ 'chính mình' trong gương cũng không có thay đổi bao nhiêu, thế nhưng cả người chính là đã thay đổi so với trước kia, da trắng nõn nà, một cặp chân thon dài thẳng tắp, tóc ướt mang theo một ít sương mù, làm cho đôi mắt người trong kính nhè nhẹ mị hoặc.

Cổ thân thể này cùng thân thể của cô ở mạt thế ước chừng giống nhau đến bảy tám phần, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô rất yêu quý cổ thân thể này.

Sau khi tắm xong Giang Tầm vào tiệm cắt tóc, bỏ ra 10 dự định đem tóc dài cắt thành tóc ngắn chạm vai, thợ cắt tóc vuốt ve mái tóc thẳng dài đen nhánh xinh đẹp với vẻ tiếc hận.

"Haizz, đáng tiếc mái tóc đẹp như vậy, mỹ nữ cô thực sự muốn cắt à!"

Giang Tầm không chút do dự gật đầu, về sau cô có thể sẽ để tóc dài, nhưng cũng không phải hiện tại, mạt thế mười năm cô hận không thể đem cả đầu cạo sạch, không phải là không thích, chỉ là muốn sống, tóc dài ở mạt thế cơ hồ là vật đòi mạng, cho nên có chút bất đắc dĩ.

Một thói quen duy trì suốt mười năm, khiến cho Giang Tầm có chút không thích ứng với mái tóc dài như vậy, lúc ngủ như thế nào cũng cảm thấy đầu rất khó chịu, lúc đi bộ đuôi ngựa hơi đong đưa, đều khiến cô có cảm giác phụ cận có dị thú lui tới, điều này làm cho thần kinh của Giang Tầm đều có chút căng thẳng, tuy là hết lần này đến lần khác cô đều nhắc nhở chính mình rằng đây không phải là mạt thế, thế nhưng bản năng khắc ở trong linh hồn khiến cô mọi thời khắc đều phải cảnh giác.

Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, Giang Tầm cũng hoài nghi mình có thể sẽ phát điên mất, thôi thì cứ cắt tóc ngắn đi, cô cần một khoảng thời gian để thích ứng.

Mái tóc dài đen như mực cứ như vậy bị cắt xuống, Giang Tầm nhìn chăm chú vào người trong gương tựa hồ đang một chút xíu cải biến, cùng thời điểm tóc dài ngược lại có chút bất đồng.

Tóc ngắn chạm vai, đồng phục học sinh chỉnh tề, làm cho Giang Tầm tinh thần phấn chấn hơn một chút.

Giang Tầm liếc nhìn đồng hồ đeo tay giá rẻ trên cổ tay, bây giờ gần ba giờ, cách thời gian điểm danh còn có một tiếng, Giang Tầm suy nghĩ thời gian, sau đó đi về phía tiệm thuốc cách đó không xa.

Bởi vì bốn phía xung quanh đây có không ít tiểu khu, cho nên tiệm thuốc này vẫn là rất lớn, không chỉ có thuốc tây, cũng có rất nhiều thuốc bắc.

Giang Tầm tính toán tiền trên người, trừ tiền xe, tắm, cắt tóc, còn có 179 đồng, chút tiền ấy căn bản không đủ.

Thở dài một cái, Giang Tầm vẫn là đi vào trong tiệm thuốc, tốn 119 đồng mua một ít thuốc bắc giá rẻ, để cho tiệm thuốc xay thành bột, lúc này trong tay còn dư lại 60 đồng.

Tiền là thứ khốn kiếp, khiến người ta vừa hận vừa yêu.

Dù vậy, Giang Tầm sau khi đi ra khỏi tiệm thuốc lại đi mua hai mươi bình sứ lớn cỡ nửa bàn tay và một vài đồ vật linh tinh, 60 đồng còn sót lại trong tay Giang Tầm cũng tuyên bố hết sạch.

Giang Tầm - người không còn đồng nào từ trong túi móc ra một tấm thẻ ngân hàng, lần trước rút 300 đồng, trong thẻ còn có 450 đồng.

Đương nhiên, số tiền này là Giang Tầm để dành trong một học kỳ, về phần làm sao để dành, đương nhiên là.... tiền trợ cấp nghèo khó học kỳ trước của em gái.

Một học kỳ 750 đồng, Giang Tầm vẫn thu ở trong thẻ không có trực tiếp sử dụng, Trương Vinh cũng không nói cần, bây giờ thế mà lại được lợi cho cô.

Sau khi mua một đống đồ, Giang Tầm rất nhanh chạy về trường học, lúc này trong ký túc xá đã không còn một ai, Giang Tầm mang theo một cái túi, trên lưng đeo một cái ba lô nhỏ chạy về hướng phòng học, trong ba lô để 18 bình Ngưng Lộ còn dư lại, còn có bài tập nghỉ đông và một vài đồ vật linh tinh.

Giang Tầm là học sinh khối văn, thời điểm đến phòng học, chủ nhiệm lớp đã ngồi ở trong phòng học, đại diện mỗi khoa đang vội vàng thu bài, toàn bộ phòng học hò hét loạn cào cào.

Sau khi Giang Tầm nộp bài tập thì chú ý tới ánh mắt dò xét bên cạnh, Giang Tầm quay đầu nhìn lại.

Đó là Tôn Song Song ngồi cùng bàn với cô, tính cách có chút tự ti lại nhưng lại hay dễ nổi nóng, mỗi lần hai người xào xáo đều là Giang Tầm chịu thua trước, bất kể là lỗi của ai, có đôi khi Tôn Song Song tâm tình không tốt sẽ lờ Giang Tầm đi.

Lúc này Tôn Song Song đang không hề chớp mắt nhìn Giang Tầm, đồng thời vươn tay dự định sờ lên mặt của Giang Tầm.

Giang Tầm nhíu nhíu mày, bỏ tay cô ta ra.

"Giang Tầm, cô làm gì thế?"

Tôn Song Song xoa tay giận dữ hỏi Giang Tầm.

Giang Tầm mặt không chút thay đổi: "Tôi không thích người khác chạm vào mặt của tôi."

"Xì, cô nghĩ rằng tôi muốn chạm vào à, tôi chỉ là thấy cô dường như trở nên khanh khác nên muốn xác nhận một chút mà thôi."

Tôn Song Song nằm ở trên bàn có chút ê a lẩm bẩm, còn giống như bình thường chờ cho Giang Tầm chịu thua trước, cô đã nghĩ kỹ rồi, lát nữa phải lờ Giang Tầm một lúc, đáng tiếc là mãi cho đến lúc tan học cũng không thấy Giang Tầm chịu thua với cô, tức giận cô nặng nề hừ một tiếng rồi nghiêng đầu nằm úp sấp quay qua hướng bên kia.

Giang Tầm chú ý tới hành động nhỏ của Tôn Song Song nhưng lại không có lý giải, cô đã không phải là Giang Tầm lúc trước nữa rồi, những tình hữu nghị tầm thường của những tiểu cô nương này cô thực sự chơi không nổi, thu dọn sách vở trên bàn xong, lại nhạy cảm nhận thấy được sau lưng không thích hợp.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vị Diện Thương Thành của Ngư Nhị Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.