Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ Dung Cao

Phiên bản Dịch · 1894 chữ

Giang Tầm chợt quay đầu, lại thấy Trọng Chu đang cầm một cây bút đen chuẩn bị chọc sau lưng cô.

Trọng Chu ngồi bàn đằng sau Giang Tầm, mẹ của Trọng Chu họ Chu, cho nên mới có nguồn gốc của cái tên này, Trọng Chu thành tích rất tốt, cũng không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn, ngược lại có chút phóng khoáng tùy tính, quan hệ với nguyên chủ ngược lại không tệ.

Trọng Chu duy trì động tác cầm bút, trong mắt lóe lên kinh diễm, một lúc lâu mới phản ứng được, khóe miệng kéo ra một nụ cười, đỉnh đạc mở miệng.

"Cô cắt tóc từ lúc nào vậy, so với trước kia khác nhiều quá a! Tôi suýt chút nữa không nhận ra được!"

"À, mới vừa cắt."

Giang Tầm trả lời một câu liền xoay người không để ý tới nữa, Trọng Chu có chút lúng túng xoay bút.

Mãi đến lúc tan học Giang Tầm mới thu dọn xong sách giáo khoa, trước mạt thế cô tuy cũng là sinh viên đại học danh tiếng, thế nhưng các loại định lý gì đó đã sớm quên hết bảy tám phần, càng chưa nói tới có chút tri thức giữa hai thế giới căn bản cũng không giống nhau, cho nên một lần nữa học vẫn còn có chút cố sức, hơn nữa thành tích của nguyên chủ cũng không tốt cho lắm.

Sau khi tan lớp, Giang Tầm mới vừa chuẩn bị đi về hướng căn tin, cánh tay bất chợt bị một người kéo lại, Giang Tầm theo bản năng muốn bẻ gãy tay của người này, nhưng lại cố gắng nhịn.

"Wow, Tầm Tầm, nghỉ đông không gặp cậu trở nên thật xinh đẹp a!" Thanh âm ngọt ngào vang lên ở bên cạnh, làm cho ánh mắt xung quanh đều nhìn về phía Giang Tầm, khóe miệng Giang Tầm nhịn không được giật giật, đem cánh tay ở trên tay cô quăng xuống dưới.

"Ngụy Nguyệt Nguyệt, nói chuyện là được rồi!"

Ngụy Nguyệt Nguyệt, bạn thân duy nhất ở trường học của Giang Tầm, tính cách đơn thuần thích ỷ lại người khác, từ lớp 11 đến bây giờ, hai người thỉnh thoảng có cãi nhau, nhưng quan hệ lại càng ngày càng tốt.

Ngụy Nguyệt Nguyệt là con gái một, gia cảnh cũng không tệ lắm, nghe đâu tổ tiên xoa huyết thống XJ, cho nên ánh mắt của cô đẹp vô cùng, dưới hàng lông mày chớp nháy là một đôi mắt vừa tinh thuần lại thêm mị hoặc, mái tóc tự nhiên lại vì cô tăng thêm một chút thành thục.

[Ta cũng không hiểu XJ là gì nữa, có thể là tiên nhân chăng? 仙家 Xiān jiā ?]

Song, làn da của Ngụy Nguyệt Nguyệt cũng không tốt lắm, da dầu vả lại trên mặt có không ít nốt đậu, lông trên cánh tay cũng hơi nhiều, điều này làm cho cô đặc biệt chán ghét mùa hè.

"Được rồi, Tầm Tầm, chúng ta tới căn tin mau đi, đi trễ một cái là món cá hố kho của mình không còn nữa a!" Ngụy Nguyệt Nguyệt sốt ruột kéo Giang Tầm chạy về hướng căn tin.

Giang Tầm nhìn lại trong thẻ cơm còn đầy 200 đồng, quá khứ nguyên chủ chỉ cần 120, 130 đồng là đủ rồi, bây giờ Giang Tầm sức ăn tăng, 200 miễn cưỡng đủ cho cô dùng.

Sau khi kết thúc lớp tự học buổi tối Giang Tầm cũng không vội vã trở về ký túc xá, tống cổ Ngụy Nguyệt Nguyệ xong, Giang Tầm đem một ít thuốc bắc ban ngày mình mua ra.

Giang Tầm dự định làm một ít Mỹ Dung Cao (kem dưỡng da, làm đẹp), vốn là cô cũng không có lòng tin này, dược liệu phối trí Mỹ Dung Cao động một tí là mấy năm vài chục năm, hơn nữa còn phải là dược liệu mọc hoang thượng hạng, lấy tài lực trước mắt căn bản không đủ sức, có điều sau khi có Ngưng Lộ cũng không cần lo lắng như vậy nữa.

Còn về bí phương của Mỹ Dung Cao thì dựa vào một quyển sách thuốc, là quyển sách mà lúc ở mạt thế cô dùng một củ khoai lang đỏ đổi với người khác, cũng may mà cô là một dị năng giả hệ mộc mới có thể cho cô có một chút vốn liếng nho nhỏ như vậy, để cho cô hiện tại không đến mức không có gì cả.

Sách thuốc là tổ tiên người khác truyền xuống, bên trong ghi lại không ít bí phương, Giang Tầm lúc ở mạt thế bị thương không ít lần, mà dược phẩm gì căn bản không tới phiên bọn họ - những người bình thường dùng, cho nên Giang Tầm không thể không thường xuyên lật xem sách thuốc, thúc đẩy cô tự mình phối dược một ít dược liệu, bệnh lâu thành y, dần dà ngược lại đem quyển sách thuốc nhớ kỹ trong tâm khảm.

Mà Mỹ Dung Cao chính là đến từ quyển sách thuốc kia.

Giang Tầm đem đủ loại bột phấn điều phối theo tỉ lệ xong, sau đó lấy Ngưng Lộ đã được pha loãng 20 lần.

Đem một chai Ngưng Lộ trộn với bột phấn khuấy đều thành cao (kem), tản ra một mùi thoang thoảng nhàn nhạt, đây là mùi thơm ngát đặc hữu sau khi trộn lẫn các loại dược liệu, lúc này Mỹ Dung Cao còn rất thô ráp, có điều trong tay Giang Tầm không có dung cụ cho nên chỉ có thể chấp nhận như vậy, dù sao thì hiệu quả cũng là giống nhau.

Đem Mỹ Dung Cao phối trí tốt cất vào trong từng bình sứ, tổng cộng hết 10 bình.

"Này."

Lúc này sau lưng Giang Tầm đột nhiên truyền đến thanh âm, một tay sẽ đánh về phía sau lưng cô, Giang Tầm lúc đại não còn chưa phản ứng kịp thì theo bản năng ném một cái qua vai đem người hung hăng vật ngã xuống đất, tiếng kêu rên thống khổ đột nhiên vang lên, ở trong phòng học yên tĩnh như dọa người.

Trọng Chu trên mặt đất thống khổ lăn lộn, khóe miệng thậm chí còn nhè nhẹ chảy máu, Giang Tầm mím môi một cái, cô đã kịp thời khắc chế mình, nếu như là thời điểm ở mạt thế, cậu ta lúc này đã là một người chết rồi.

Giang Tầm nhìn thấy vết thương của Trọng Chu dường như có hơi nặng, nếu như như thế này bị giáo viên giám thị phát hiện, cô tuyệt đối thoát không khỏi liên quan, hơn nữa tiền thuốc men đưa đi bệnh viện cũng nhất định là cô trả, dù sao cũng là cô làm bị thương người, đến lúc đó lại phải báo cho Trương Vinh.

Giang Tầm thở dài, vẫn liếc mắt như trước nhìn Trọng Chu không ngừng lầm bầm có chút không vui, tuy là cô biết một chút y thuật, thế nhưng trên tay không có gì cả, không bột đố gột nên hồ, lúc này căn bản không có biện pháp nào cả.

"Lợi cho cậu rồi!"

Giang Tầm lấy ra một chai Ngưng Lộ, cũng không có trực tiếp cho cậu ta uống vào, ngược lại pha loãng gấp 10 lần lúc này mới đút cho cậu ta uống một phần, nếu như trực tiếp cho cậu ta uống, như vậy hiệu quả quá lớn dễ dàng gây nên hoài nghi.

Mà còn dư lại đều bị Giang Tầm rót vào trong miệng của mình, cảm giác mệt mỏi trên người đều biến mất.

Bây giờ trong tay cô Ngưng Lộ được pha loãng gấp 20 lần chỉ còn lại 16 bình, cô còn không biết Ngưng Lộ lúc nào sẽ lại sản sinh, cho nên lúc này Ngưng Lộ dùng một chai thì ít đi một chai, cũng khó trách Giang Tầm không nỡ dùng.

Trọng Chu sau khi được cho uống Ngưng Lộ cũng không có ra bao nhiêu mồ hôi, dù sao Ngưng Lộ cũng đã bị pha loãng đi 200 lần rồi còn gì, thương thế của cậu ta cũng đang chậm rãi khôi phục, lúc này đã nghe không được thanh âm kêu rên của cậu ta nữa rồi.

Lại qua một lát, Trọng Chu từ dưới đất bò dậy, có chút sợ sệt nhìn Giang Tầm, lúc nãy cậu ta cảm giác xương của mình giống như là bị chặt đứt vậy, ngay cả nội tạng cũng đau gần chết, nếu như không phải là bởi vì có áo lông ngăn cản, cậu ta hoài nghi xương sườn của mình cũng có thể bị vỡ nát, lúc này vẫn còn có chút đau đớn.

"Cô ra tay cũng cũng quá độc ác rồi!" Trọng Chu xoa xoa ngực hướng về phía Giang Tầm mở miệng nói.

Giang Tầm liếc mắt nhìn cậu ta cảnh cáo: "Lần sau đừng có đi theo vỗ sau lưng tôi nữa."

Trọng Chu bị Giang Tầm nói làm sửng sốt một chút, đây là cái tình huống qq gì thế này, nghỉ đông một cái làm sao lại tựa như thay đổi hết cả người vậy.

Đem bình sứ để vào ba lô đeo trên lưng, Giang Tầm vòng qua Trọng Chu chuẩn bị trở về ký túc xá, sau lại ngừng lại.

Nguyên bản Trọng Chu còn đang lẩm bẩm lập tức ngậm miệng.

"Còn có chuyện gì sao?"

"Đừng có nói với người khác là tôi quật ngã cậu!"

Trọng Chu nghe được câu này sắc mặt khá là khó xử, cho dù là ai thì một đại nam nhân lại bị tiểu nữ sinh ném qua vai như thế, tâm tình của cậu ta đều không thế nào tốt cho được, Trọng Chu ngạo kiều ngẩng đầu không nói lời nào.

Bị Trọng Chu làm trễ nãi một ít thời gian, Giang Tầm chân trước đi vào ký túc xá, chân sau cô quản lý ký túc xá liền tắt đèn.

Giường ngủ của Giang Tầm ở phía trên, dọn dẹp giường một phen xong Giang Tầm lại đi tắm sơ một cái, lúc này mới lên giường.

Uống Ngưng Lộ xong, Giang Tầm tinh lực dồi dào, lúc này căn bản ngủ không được, lấy cuốn từ vựng tiếng Anh từ cạnh đầu giường ra, Giang Tầm mở đèn pin lên yên lặng học thuộc lòng.

Tiếng Anh của nguyên chủ cực kỳ kém, bài thi thông thường 120 điểm chỉ có thể thi được 30, 40 điểm, mà Giang Tầm trước mạt thế chuyên ngành tiếng Anh trình độ đã qua cấp 8, tuy là thời gian lâu dài, thế nhưng một ít căn bản vẫn còn, lần nữa học vẫn là tương đối dễ dàng, hơn nữa trí nhớ của cô bây giờ cũng tốt hơn nhiều, tuy nói còn chưa tới trình độ đã gặp qua là nhớ, thế nhưng đọc qua hai ba lần cũng có thể nhớ kỹ rõ ràng.

Lúc rạng sáng, thanh âm thấp giọng nói chuyện trong túc xá cuối cùng cũng không còn, Giang Tầm lúc này mới thả một xấp thật dầy từ vựng trong tay xuống.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vị Diện Thương Thành của Ngư Nhị Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.