Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội Chợ

Phiên bản Dịch · 1755 chữ

Ngày kế, Giang Tầm hơn 4 giờ liền tỉnh, thế nhưng cô lại không cảm thấy uể oải chút nào, xốc lại tinh thần, Giang Tầm uống hết một chai Ngưng Lộ.

Sắp tới 5 giờ, cô quản lý cuối cùng cũng mở cửa ký túc ra, Giang Tầm đeo ba lô trên lưng chạy về phía phòng học, lúc này trong phòng học một người cũng không có, Giang Tầm tìm chỗ đất trống trong phòng học rồi bắt đầu luyện tôi thể thuật.

Đã trải qua mạt thế, Giang Tầm càng thêm nguyện ý tin tưởng vũ lực, thế giới này cô đã không còn dị năng, cho nên chỉ có thể toàn lực luyện tập tôi thể thuật, có đôi khi bạo lực so với giảng đạo lý thì đơn giản hơn nhiều.

Lúc 5 giờ bốn mươi mấy phút, Giang Tầm nghe được trong hành lang có tiếng bước chân, lúc này mới không nhanh không chậm chấm dứt tu luyện, lau lau mồ hôi trên trán.

Trở lại chỗ ngồi Giang Tầm liền bắt đầu xem bài khoá, từ trong đống sách giáo khoa lớp 10 đến lớp 12 lấy ra một quyển bắt đầu xem, không xem cũng không có biện pháp, nguyên chủ đối với những kiến thức này đều là hiểu biết nửa vời, trong đầu tựa như một đống bầy nhầy vậy.

Cũng may mắn cô là học sinh khối văn, không cần phải phí đầu óc giống học sinh khối khoa học tự nhiên, đại đa số chỉ cần nắm được cơ bản là tốt rồi.

Giang Tầm đọc hơn mười trang sách mới thấy có người đi đến, Giang Tầm không có ngẩng đầu, vẫn ở chỗ cũ lật xem sách vở, bây giờ nội dung trên trang sách Giang Tầm chỉ cần chăm chú xem một lần là có thể nhớ kỹ, khó một chút thì xem hai lần cũng có thể nhớ kỹ, so với tối hôm qua thì trí nhớ tốt hơn nhiều. Cô biết tất cả đều là tác dụng của Ngưng Lộ.

Tiếng bước chân ngừng lại ở bên cạnh Giang Tầm, chỉ thấy Trọng Chu ngồi một bên trên bàn học, tay gạt gạt tóc trước trán.

"Giang Tầm, vết thương trên người tôi toàn bộ khỏi rồi, cô cũng không cần phải lo lắng, không thể không nói tố chất thân thể tôi quả là quá tốt, qua có một đêm thì chẳng có chuyện gì nữa rồi, tôi cảm giác mình so với trước đây càng đẹp trai hơn!"

Giang Tầm lườm hắn một cái: "Tự luyến là bệnh, phải trị!"

"Khà khà, tự luyến mới không phải là bệnh, tự luyến là có lòng tin chắc chắn đối với bản thân mình...."

Giang Tầm ngắt lời cậu ta: "Cậu quấy rầy tôi học thuộc bài!"

Trọng Chu: Ha hả, còn có thể nói chuyện bình thường nữa hay không....

Ngày hôm qua thời điểm mà Giang Tầm cho Trọng Chu uống Ngưng Lộ thời, ý thức của Trọng Chu có chút mờ nhạt, hơn nữa còn là cầm ly nước trong phòng học cho cậu ta uống, cậu ta cho rằng cô cho mình uống là nước đấy chứ.

Học sinh lúc này thường chỉ cần thân thể không có chuyện gì thì sẽ không gọi điện thoại cho phụ huynh, có đôi khi bọn họ còn sợ phụ huynh biết bọn họ bị thương hơn.

Sau 6 giờ, lục tục có học sinh đi tới, sau khi Ngụy Nguyệt Nguyệt chạy vào phòng học nhìn thấy Giang Tầm một cái liền chạy tới.

"Tầm Tầm, sao cậu không gọi cho tớ liền đi mất vậy~" Ngụy Nguyệt Nguyệt dáng vẻ ủy khuất lắc lắc cánh tay Giang Tầm.

Một đôi mắt to ướt nhẹp, thật giống như đang nói: Mau an ủi tớ đi, mau an ủi tớ đi...

Bị người nắm chặt cánh tay làm nũng, Giang Tầm vẫn là lần đầu tiên trải qua, cả người không nhịn được nổi da gà.

Ngụy Nguyệt Nguyệt làm nũng nửa ngày cũng không thấy Giang Tầm an ủi cô, chỉ thấy Giang Tầm vẻ mặt cổ quái tựa như đang ẩn nhẫn cái gì đó.

Ngụy Nguyệt Nguyệt tò mò chớp mắt một cái: "Tầm Tầm, cậu làm sao vậy, lại gặp phải chuyện gì không vui sao."

Giang Tầm hít sâu một hơi, bỏ tay Ngụy Nguyệt Nguyệt xuống, ngoài miệng mang theo ý cười: "Không có việc gì, chủ nhiệm lớp sắp tới rồi, cậu mau trở về chỗ ngồi đi."

"Ồ, có chuyện gì nhớ nói cho tớ, biết không?" Ngụy Nguyệt Nguyệt không yên lòng dặn dò.

Giang Tầm gật đầu, Ngụy Nguyệt Nguyệt lúc này mới trở về chỗ ngồi.

Buổi sáng có 20 phút nghỉ ngơi, Giang Tầm tìm một chỗ không người, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào chỗ ấn ký nơi gan bàn tay, một xúc cảm ấm áp truyền đến, cũng không có Ngưng Lộ được tạo ra.

Giang Tầm khó nén được vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, vật trân quý như vậy làm sao mỗi ngày đều có thể sinh ra.

Thời gian bị từng bài thi bao trùm, vào ngày thứ ba, Giang Tầm lại có được một giọt Ngưng Lộ, mà Ngưng Lộ lần trước pha loãng 20 lần trong tay cô đã không còn thừa lại bao nhiêu.

Lần này Giang Tầm pha loãng Ngưng Lộ gấp 10 lần, Ngưng Lộ pha loãng 20 lần đối với cô mà nói đã không còn bao nhiêu hiệu quả.

Rất nhanh, bài kiểm tra đầu tiên học kỳ 2 lớp 12 đã tới, một tháng này Giang Tầm đã đọc qua một lần toàn bộ sách giáo khoa từ lớp 10 đến lớp 12, nội dung bên trong đều thuộc nằm lòng không sót một chữ.

Trừ cái đó ra, văn khoa số học chỉ là học một ít kiến thức căn bản, hiểu rõ một ít đề mục mẫu rồi làm đề mục bên ngoài liền đơn giản hơn rất nhiều.

Nhưng mà Giang Tầm cũng không muốn làm cho người khác chú ý, nếu như thành tích của cô đột nhiên tăng mạnh nhất định sẽ gây nên một chút hoài nghi, đó chính là cô gian lận.

Cho nên Giang Tầm chỉ là so với trước kia thi khá hơn một chút, nhỏ nhặt không tiếng động là phương pháp xảo diệu nhất.

Sau kỳ thi vừa vặn đến thời gian được nghỉ, Giang Tầm chỉ đem Ngưng Lộ, Mỹ Dung Cao và bài tập để vào ba lô đeo trên lưng, một tháng này chỉ có ra mà không vào, Mỹ Dung Cao còn không có bán đi, làm cho Giang Tầm có chút giật gấu vá vai.

Lúc đi về phía nhà ga, Giang Tầm phát hiện chỗ vòng xoay xung quanh trường học bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người bán hàng rong, người đến người đi nối gót nhau mà đi rất là náo nhiệt, Giang Tầm tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ, lúc này mới biết thì ra là hội chợ của thị trấn.

Thời điểm hội chợ, tất cả bán hàng rong xung quanh thị trấn đều sẽ tụ tập ở chỗ này, lúc này không chỉ có đồ đạc đa dạng, có đồ ăn, có đồ chơi, giá cả cũng rẻ hơn so với bình thường.

"Wa, Tầm Tầm à, là hội chợ đó, chúng ta mau đi qua xem thử đi." Ngụy Nguyệt Nguyệt nói xong liền lôi kéo Giang Tầm luồn vào bên trong đám người.

Giang Tầm tùy ý để cô lôi kéo, quả nhiên thời gian có thể thay đổi thói quen của một người, bây giờ Giang Tầm đã có thể mặt không đổi sắc đối mặt với đủ loại làm nũng lôi kéo của Ngụy Nguyệt Nguyệt.

Trong hội chợ có rất nhiều đồ chơi nhỏ, Giang Tầm cũng không có bất kỳ ý muốn mua nào, chỉ là nhìn xem Ngụy Nguyệt Nguyệt cầm lên lựa chọn.

Thời điểm đi ngang qua một gian hàng, chỗ gan bàn tay bỗng nhiên xuất hiện ấm áp nhàn nhạt, Giang Tầm híp mắt lại, lập tức ngồi chồm hổm xuống tra xét đồ vật trong gian hàng.

Trong gian hàng này bày một vài đồng tiền còn có vài đồ vật nhìn rất cũ kỹ.

Đầu ngón tay Giang Tầm lướt qua từng thứ một, cuối cùng dừng ở trên một cái lệnh bài, ấn ký chỗ gan bàn tay trở nên có chút nóng rực, thuận tay cầm lệnh bài lên, lệnh bài kia xám xịt, mặt trên có khắc hai chữ, đáng tiếc Giang Tầm không nhận ra được.

Lệnh bài chỉ lớn chừng bàn tay, chất liệu tựa như đồng lại tựa như không phải là đồng, cầm ở trong tay nhẹ bẫng, giống như là được làm bằng nhựa vậy.

Bóp chặt lệnh bài, lệnh bài lại không có bất kỳ biến hóa nào, điều này làm cho Giang Tầm không khỏi âm thầm cảm thấy kỳ lạ, bây giờ sức tay của cô cũng không phải là người thường có thể so sánh, một mảnh gỗ cũng có thể để cho cô bóp nát, huống chi khối lệnh bài nhẹ bẫng như không này.

Giang Tầm bất động thanh sắc giơ lệnh bài hỏi: "Ông chủ, tấm lệnh bài này bán thế nào?"

"100 đồng."

Gian hàng này có chút vắng vẻ, ông chủ là một ông lão 70 - 80 tuổi, ăn mặc quần áo có chút cũ rách ôm chân ngồi trên đệm, đoán chừng là đã có nhiều học sinh hỏi mà không có mua cho nên ông lão đối với cô cũng có chút lạnh nhạt.

"100 đồng! Ông chủ, ông không phải là đang nói giỡn đấy chứ!" Ngụy Nguyệt Nguyệt hiếm khi thấy Giang Tầm mở miệng hỏi giá cả, vừa nghe giá tiền này lập tức nổi đóa.

Giang Tầm hướng về cô lắc đầu, lại hướng về phía chủ sạp nói: "Ông chủ, cháu là thật sự muốn mua thứ này, ông hãy cho một cái giá thực."

Nơi đây dù sao cũng chỉ là hội chợ mà không phải này thành đồ cổ, cho nên cũng không cần lo lắng bị hố.

Ông lão liếc mắt nhìn Giang Tầm, thấy cô cũng không phải là nói đùa, vẻ mặt căng thẳng cuối cùng cũng nới lỏng.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vị Diện Thương Thành của Ngư Nhị Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.