Chương 1: Cực Phẩm Phế Linh Căn.
Chương 1: Cực Phẩm Phế Linh Căn.
Tây Nguyên Đại Lục, một vùng đất huyền huyễn bao la, nơi sức mạnh quyết định tất cả. Tại đây, tồn tại gia tộc hùng mạnh không chỉ thống trị một vùng mà còn khắc sâu danh tiếng vào lịch sử, trở thành trụ cột của thế giới. Giữa vô số gia tộc lớn nhỏ, Lý Gia ở Đại Nam quốc được xem như một thế lực, không thể lay chuyển.
Các Phân Nhánh gia tộc phân bố rải rác khắp nơi.
Tại một phân nhánh ở Phía Tây bắc, Đại Nam, cơ ngơi của Lý Gia đồ sộ như một tiểu quốc riêng biệt. Các tòa đại điện nguy nga với mái ngói vàng lấp lánh, hành lang uốn lượn như rồng chầu, mỗi viên gạch lát đều được chạm khắc tinh xảo từ đá quý khai thác từ mỏ khoáng của gia tộc. Những khu phường thị sầm uất trải dài cả trăm dặm, nơi mỗi ngày giao thương đủ để đong đầy ngân khố quốc gia.
Lý Gia không chỉ giàu có về tiền tài mà còn sở hữu một lực lượng mạnh mẽ. Trong số hàng trăm nhánh gia tộc, không thiếu những thiên tài được tuyển vào các đại môn phái tu tiên. Người của Lý Gia, chỉ cần một cái phất tay là có thể triệu hồi lôi điện, một cú đấm có thể phá vỡ cả ngọn núi, từng bước khẳng định quyền uy giữa các thế lực lớn trên Tây Nguyên Đại Lục.
Người có thể tu tiên phải có phẩm chất ưu việt, cả ngàn người mới có một. Hậu nhân Lý gia tuy đông, nhưng không phải ai cũng là thiếu niên xuất chúng.
Hậu nhân của Lý Gia không phải ai cũng mang trên mình ánh hào quang ưu tú. Sự phân biệt rạch ròi về thứ bậc trong gia tộc dựa trên hai yếu tố: dòng dõi và tư chất tu hành. Đối với Lý Gia, tư chất tu hành không chỉ là tiêu chuẩn đo lường giá trị cá nhân mà còn là chìa khóa để gia tộc duy trì vị thế, tranh đoạt tài nguyên và quyền lực với các thế lực khác trên Tây Nguyên Đại Lục.
Người có tư chất tu hành ưu việt sẽ được các trưởng lão bồi dưỡng cẩn thận, được ban pháp bảo, tài nguyên, và các bài giảng tiên pháp bí truyền. Họ trở thành niềm tự hào của gia tộc, là ngọn cờ đầu dẫn dắt Lý Gia tiến xa hơn trong cuộc đua quyền lực khốc liệt. Những người không có tư chất thì khác, họ buộc phải cúi đầu trước những kẻ tài năng, trở thành những người phục vụ trong các phường thị, mỏ quặng, hay cửa hàng do gia tộc sở hữu.
Lý Hâm, con của lão gia Lý Thanh Hải với một nô tì hèn mọn, từ khi sinh ra đã bị coi là "hạng thứ phẩm" trong gia tộc. Không chính thống về huyết thống, không nổi bật về năng lực, Lý Hâm phải chịu đủ mọi lời mỉa mai và ánh mắt khinh bỉ từ những người cùng lứa. Thậm chí, những kẻ hậu bối có chút tư chất cũng ngang nhiên bắt nạt, xem cậu như cái gai không đáng tồn tại.
Thế nhưng, chung dòng máu là một lá chắn mỏng manh giúp Lý Hâm tồn tại trong gia tộc khắc nghiệt này. Mỗi năm, những hậu nhân đến tuổi trưởng thành đều có tư cách tham gia buổi khảo hạch tư chất - một nghi thức quan trọng xác định ai sẽ trở thành nhân tài được đầu tư.
Buổi khảo hạch năm nay được tổ chức tại Đại điện Thanh Phong của gia tộc. Từ sáng sớm, các hậu nhân được triệu tập, chia thành từng nhóm dựa trên dòng tộc và vai vế.
Những kẻ như Lý Hâm không phải là cá biệt trong gia tộc Lý Gia, nơi quy mô lớn mạnh đôi khi đi kèm với những mối quan hệ phức tạp. Bên cạnh các vị phu nhân chính thống, lão gia họ Lý cũng không thiếu những cuộc vui chóng vánh. Hậu quả của những mối tình một đêm này là một nhóm hậu nhân mang dòng máu họ Lý nhưng không được công nhận hoàn toàn. Họ vẫn là "con ông cháu cha," nhưng vị trí của họ trong gia tộc lại là một đường ranh giới mơ hồ.
Những người này, dù là con ngoài giá thú, phần lớn vẫn sở hữu ngoại hình tuấn tú và khí chất hơn người, một phần nhờ vào huyết thống Lý Gia. Họ thường được xếp vào một góc riêng trong các buổi lễ hoặc cuộc họp gia tộc, không dám bước gần nhóm chính thống. Mặc dù cùng chung cảnh ngộ, họ lại hiếm khi đoàn kết, mỗi người chọn cách sống riêng để tồn tại.
Lý Hâm, không có ngoại hình xuất chúng, cũng không có tài năng gì nổi bật. Nhưng sâu trong lòng, Lý Hâm vẫn giữ một chút tự tin khó hiểu.
Lý Hâm vốn là một kẻ thất bại trong xã hội hiện đại. Một cuộc đời bình thường đến mức tầm thường, chìm ngập trong những thất bại nhỏ lẻ và những ước mơ không bao giờ thực hiện được. Cuộc sống chật vật khiến hắn tìm niềm vui trong các cuốn tiểu thuyết văn học mạng, nơi nhân vật chính thường xuyên lội ngược dòng, từ phế vật trở thành cường giả. Chính điều đó đã nuôi dưỡng một niềm tin sâu sắc trong hắn: "Xuyên không" chính là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh.
Giờ đây, hắn đang sống trong một thế giới huyền ảo, Tây Nguyên Đại Lục. Một nơi mà chỉ cần nắm bắt cơ hội, bất kỳ ai cũng có thể đạt được quyền lực và vinh quang.
Trong đại sảnh đường nguy nga của Lý Gia, nơi nghi thức khảo hạch tư chất được tổ chức hàng năm, không khí trang nghiêm và đầy căng thẳng. Một trưởng lão đức cao vọng trọng, râu tóc bạc phơ nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc, bước lên bục cao. Ông khoác trên mình trường bào màu xanh thẫm thêu hình mây trời, biểu tượng của sự thông thái và quyền uy trong gia tộc.
"Như bao năm qua," giọng ông vang lên, trầm ổn nhưng uy nghiêm, "hôm nay, những thiếu niên tới tuổi trong Lý Gia sẽ bước lên đài để thực hiện nghi thức khảo hạch tư chất tu hành. Kết quả sẽ không chỉ quyết định tương lai của các con, mà còn là vinh quang của gia tộc."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía trung tâm sảnh đường, nơi một viên Linh Thạch Cảm Ứng khổng lồ được đặt trên một bệ đá điêu khắc tinh xảo. Viên đá óng ánh nhiều màu sắc, như giam giữ trong nó cả dải ngân hà. Đây là bảo vật truyền đời của Lý Gia, có khả năng cảm ứng và đánh giá tư chất tu hành của mỗi người chạm vào.
Từng thiếu niên đứng thành hàng, theo thứ tự lần lượt bước lên đài. Đối với con cháu dòng chính, những ánh mắt mong đợi từ các trưởng bối đều hướng theo từng bước chân của họ. Người đầu tiên, Lý Dật, là con trai trưởng của một phu nhân chính thất. Khi chạm tay vào Linh Thạch, ánh sáng xanh lục dịu dàng lập tức bùng lên, rực rỡ như một ngọn lửa nhỏ trong bóng tối.
"Tư chất trung cấp, ngũ hành hệ Mộc!"
Trưởng lão cất giọng thông báo, trong tiếng reo vui từ các trưởng bối và người nhà của Lý Dật.
Thiếu niên tiếp theo, Lý Thanh, cũng không hề làm người khác thất vọng. Khi tay cậu vừa đặt lên Linh Thạch, ánh sáng lam nhạt tỏa ra, mạnh mẽ hơn người trước.
"Tư chất trung cao cấp, ngũ hành hệ Thủy!"
Giọng trưởng lão lần nữa vang lên, càng làm tăng thêm sự phấn khích.
Cứ thế, từng người thuộc dòng chính bước lên, mang lại những kết quả đáng khích lệ. Những ánh sáng vàng kim, xanh biếc, thậm chí một ánh sáng tím nhạt hiếm hoi cũng đã xuất hiện, chứng minh sự vượt trội của thế hệ trẻ Lý Gia năm nay.
Các trưởng bối ngồi ở hàng ghế đầu nở nụ cười mãn nguyện. Một vài vị phu nhân nhìn nhau, trong ánh mắt thoáng vẻ kiêu hãnh lẫn ganh đua ngầm.
Ở một góc khuất phía cuối hàng, Lý Hâm đứng lặng lẽ quan sát. Hắn cúi thấp đầu để tránh ánh mắt của người khác, tay siết chặt lại như muốn bóp nát sự căng thẳng đang dâng lên trong lòng. Đây là cơ hội duy nhất để hắn bước ra khỏi cái bóng của một kẻ bất tài. Nhưng cũng như mọi năm, những ánh mắt lạnh nhạt và khinh thường từ xung quanh khiến lòng hắn trĩu nặng.
"Lý Hâm, con của Lý lão gia với thị tỳ Thanh Hoa, lên đài!"
Giọng trưởng lão vang lên, kéo mọi ánh nhìn dồn về phía hắn. Những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, không ít lời chế nhạo cố tình nói lớn để hắn nghe thấy rõ. Lý Hâm hít sâu một hơi, gắng gượng bước lên đài. Hắn biết, đây sẽ là khoảnh khắc quyết định tất cả.
Khi Lý Hâm đặt tay lên Linh Thạch Cảm Ứng, thời gian như ngừng trôi. Mọi âm thanh trong đại sảnh đường đều im bặt, chỉ còn tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực của hắn. Đây là khoảnh khắc mà hắn đặt cả niềm tin vào vận mệnh.
Từ Linh Thạch, một ánh sáng nhạt nhòa bắt đầu tỏa ra. Ban đầu, nó chỉ như một làn sương mờ, nhưng sau đó dần lan rộng, nhuộm cả không gian xung quanh trong một sắc xám u ám. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hiện tượng kỳ lạ trước mắt.
"Ngũ hành linh căn, màu sắc quen thuộc đã thấy cả rồi, nhưng màu xám... đây là gì?"
Một người trong đám đông thì thầm.
"Chẳng lẽ là dị linh căn?" Một kẻ khác phỏng đoán, ánh mắt lóe lên vẻ hiếu kỳ.
Ánh sáng càng lan tỏa, cả sảnh đường bỗng trở nên trầm mặc. Ngay cả những thiếu niên dòng chính đang hân hoan với kết quả của mình cũng phải ngừng lại, nhìn về phía Lý Hâm. Trên khuôn mặt của họ là sự nghi hoặc xen lẫn tò mò.
Tuy nhiên, ở phía bục cao, trưởng lão chủ trì nghi thức chỉ khẽ nhíu mày, sau đó thở dài một tiếng. Ông không buồn che giấu sự thất vọng, đôi mắt đầy trải đời lướt qua Lý Hâm mà chẳng để lại chút cảm xúc nào.
"Cực phẩm phế linh căn..."
Ông cất giọng, dù không lớn nhưng như sét đánh ngang tai Lý Hâm.
Đám đông lập tức xôn xao.
"Cực phẩm phế linh căn? Là sao?"
Trưởng lão giải thích, giọng ông trầm ổn nhưng không che giấu được sự chán chường:
"Phế linh căn là loại thấp nhất trong các loại linh căn. Bình thường, người có phế linh căn sẽ không tạo ra phản ứng với Linh Thạch, nên màu xám này chưa ai từng thấy. Nhưng cực phẩm phế linh căn thì khác. Nó không chỉ vô dụng mà còn gây tổn hao dương thọ mỗi khi tu luyện. Nói cách khác, không chỉ không có tương lai, mà tu luyện còn là tự sát."
Những lời này khiến cả sảnh đường bùng nổ tiếng cười cợt.
"Con của tiện tỳ mà đòi hy vọng vào khảo hạch à? Chỉ tổ làm trò cười thôi!"
"Đứng chung hàng với loại người này thật là mất mặt!"
Lý Hâm đứng im tại chỗ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Linh Thạch đã mờ dần ánh sáng. Hắn biết bản thân không được kỳ vọng, nhưng sự nhục nhã này vẫn như một tảng đá đè nặng trên ngực, khiến hắn không thở nổi.
Ở phía xa, cha của hắn, Lý Thanh Hải, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Ông chỉ mong tìm được cái lỗ nào đó để chui xuống. Đứa con trai này vốn là kết quả của một sai lầm nhất thời, nay lại trở thành vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời ông.
Lý Hâm không nói gì, chỉ quay lưng rời khỏi đài. Nhưng bước chân hắn đi đến đâu, đám đông đều tự động né tránh như thể hắn mang theo một thứ dịch bệnh nguy hiểm. Mỗi bước đi của hắn như dài vô tận, trong tiếng cười nhạo vang lên không ngừng nghỉ.
Đăng bởi | Hoangluu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |