Chương 2: Tự Chuốc Nhục.
Chương 2: Tự Chuốc Nhục.
Sau khi khảo hạch tư chất kết thúc, trưởng lão đứng trên đài cao cất giọng sang sảng, tuyên bố:
"Tu hành không chỉ dựa vào tư chất, mà ý chí cũng là yếu tố cốt lõi. Nghịch thiên mà đi, cần gan lớn và ý chí sắt đá. Nay, chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra ý chí. Những ai vượt qua bài kiểm tra này, dù tư chất thế nào, vẫn có cơ hội được gia tộc bồi dưỡng hoặc trở thành thủ vệ quân, bảo vệ Lý Gia."
Ba vị trưởng lão bước ra, đồng loạt thi triển một loại trận pháp phức tạp. Ánh sáng bảy màu từ dưới đất tỏa lên, trận pháp dần hiện hình, mang theo một luồng áp lực vô hình như muốn nghiền nát mọi vật xung quanh.
"Trong thời gian một tuần trà, nếu các ngươi có thể đứng vững trong trận pháp này, coi như đã vượt qua,"
trưởng lão tiếp lời, ánh mắt lướt qua hàng thiếu niên.
Từng người tiến vào trận pháp, khuôn mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Áp lực bên trong mỗi lúc một tăng, khiến các thiếu niên phải nghiến răng chống đỡ.
Khi đến lượt Lý Hâm, một trưởng lão khẽ nhíu mày, thấp giọng khuyên nhủ:
"Lý Hâm, với tư chất của ngươi, không cần phải tham gia làm gì cho phí sức. Nếu không chịu nổi, ngươi sẽ tự làm tổn thương thân thể mình."
Nhưng Lý Hâm chỉ cúi đầu cảm tạ, sau đó hiên ngang bước lên. Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ lỳ lợm, kiên định như muốn nói:
"Ta không tin ý trời! Nếu phải thua, ta cũng sẽ ngẩng cao đầu mà thua!"
Trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng vẫn để hắn tiến vào trận pháp.
Khi trận pháp khởi động, áp lực từ bốn phía dần dần đè xuống cơ thể Lý Hâm. Ban đầu, hắn còn đứng thẳng, nhưng chỉ qua hai hơi thở, trọng lượng đè lên đã vượt quá khả năng của hắn. Từ 30 cân, 50 cân, rồi nhanh chóng vượt qua cả giới hạn mà hắn có thể ước lượng.
Đám đồng niên bên cạnh đang nghiến răng chống đỡ, mồ hôi túa ra như mưa, nhưng vẫn cố gắng đứng vững. Trong khi đó, Lý Hâm đã mặt đỏ tía tai, gân xanh nổi đầy trán. Áp lực đè nén khiến đầu hắn khẽ cúi xuống, và ngay sau đó, cả cơ thể đổ sụp xuống sàn.
Một tiếng "Rầm!" vang lên, cơ thể hắn bị ép sát đất, không thể nhúc nhích. Một ngụm tinh huyết phun ra từ miệng hắn, sắc đỏ thẫm nhuộm cả ngực áo. Hắn ngất lịm ngay tại chỗ.
Xung quanh, những người khác vừa cười mỉa mai
"ấu Trĩ, Con của tiện tỳ mà, nghĩ mình có thể làm được gì lớn lao sao?"
"Ngu ngốc, biết rằng không thể tu luyện mà vẫn cố, đúng là tự chuốc nhục mà.."
Tiếng cười lẫn tiếng xì xào bàn tán không ngừng vang lên, nhưng Lý Hâm đã chẳng còn nghe thấy gì nữa. Trong trạng thái mê man, chỉ còn một ý niệm vang vọng trong đầu hắn:
"Chẳng lẽ... ta thật sự là một kẻ vô dụng, không thể nghịch thiên sao?"
Lý Hâm Tỉnh từ từ mở mắt, cảm nhận được hơi thở ấm áp của không gian quen thuộc bao trùm. Cảnh vật xung quanh mơ hồ như một tấm màn khói mỏng, ánh sáng lờ mờ chiếu qua cửa sổ, rọi xuống khuôn mặt mẹ hắn, Thanh Hoa. Bà ngồi lặng im bên cạnh, nét mặt hiện lên sự ưu tư, như thể đang đối diện với một vạn sự thật không lời.
Hắn biết rõ, thất bại lần này chẳng phải ngẫu nhiên. Hắn, với tư chất chỉ tầm thường và tâm trí lười biếng, làm sao có thể vượt qua được những kỳ vọng của thiên hạ. Mặc dù mẹ hắn đã nhiều lần khuyên can, nhưng hắn vẫn lao mình vào con đường ấy, như một con thiêu thân vội vã đâm đầu vào lửa.
Những thử thách đã vượt xa những gì hắn có thể hình dung. Buổi khảo hạch ấy không chỉ là thất bại, mà là sự sỉ nhục vô cùng. Hắn cảm nhận được ánh mắt khinh miệt từ những người xung quanh, như những cơn sóng vô hình cuốn đi hết mọi hy vọng. Cha hắn, Lý Thanh Hải, vốn dĩ luôn mang trong mình khí phách của một người đứng đầu gia tộc, giờ đây lại đến tìm Thanh Hoa, mắt tràn ngập sự tức giận.
“Bảo nó tĩnh dưỡng xong thì cút khỏi lý gia, từ nay đừng gọi ta là cha nữa.”
Cuối cùng, khi cơn giận đã nguôi ngoai, Thanh Hoa chỉ còn biết khẽ thở dài. Bà nhìn Lý Hâm Tỉnh, giọng điềm tĩnh nhưng không thiếu phần lạnh lùng:
"Tĩnh dưỡng cho tốt, nhưng mà đừng có nằm ì ở đó mãi, ngươi cũng lớn rồi, cũng phải làm việc cho Lý gia chứ."
Sau buổi khảo hạch, những người vượt qua sẽ được đưa tới những nơi danh giá như Học Viện, Quân Doanh hoặc môn phái Tu tiên, nơi họ sẽ được rèn luyện, học hỏi và thử thách thêm. Còn những ai không vượt qua, như Lý Hâm Tỉnh, sẽ không được chọn lựa con đường huyền bí, mà phải nhận lấy sự an bài từ gia tộc. Những đứa con máu mủ của Lý Thanh Hải, dù không tài giỏi, vẫn sẽ có một số phần lợi thế nhất định, được giao trọng trách quản lý công việc làm ăn ở phường thị trong vòng một năm.
Một năm thử thách này sẽ quyết định tương lai của họ. Nếu việc làm ăn sinh lời, tạo được tiếng tăm và thịnh vượng cho gia tộc, họ có thể tiếp tục ở lại, được nâng đỡ và tiếp tục vươn lên. Nhưng nếu thất bại, nếu công việc không mang lại lợi nhuận, họ sẽ phải nhường lại cho những người khác trong kỳ khảo hạch năm kế tiếp. Không ai có thể mãi sống trong sự che chở của gia tộc. Nếu không có giá trị, nếu không tạo được thành tựu, họ sẽ bị đào thải, không có chỗ đứng trong gia tộc.
Lý Hâm, dù là dòng máu của Lý Thanh Hải, cũng không phải là ngoại lệ. Công việc quản lý phường thị sẽ là thử thách đầu tiên của hắn, một con đường mà nếu không khéo léo, hắn sẽ nhanh chóng bị đẩy xuống những công việc thấp hơn. Có thể là mỏ quặng, nơi làm lụng vất vả, hay những đồn điền tịch mịch, nơi không có ánh sáng, chỉ còn lại những ngày dài vất vả và bụi bặm.
Như đã nói, những người giống Lý Hâm không ít. Bên cạnh hắn còn có Lý Giang, Lý Nghĩa, Lý Bằng—tất cả đều là con của các lão gia với tiện tì. Họ cũng không vượt qua khảo hạch, nhưng chưa thảm hại như Lý Hâm.
Hôm nay có việc tụ tập một chỗ, Họ mỉa mai, chế giễu hắn không ngừng, từng câu từng chữ đầy vẻ khinh khi. Lý Giang cười cợt:
“Lý Hâm… Cực Phẩm Linh Căn là gì vậy? trăm năm khó gặp, có lợi hại lắm không?”
“Lợi hại chứ? Nhưng là hại thân, vừa hít thở hai cái đã thổ huyết ngất xỉu hai ngày rồi, còn không bằng con chó nhà lão Tứ.” Lý Nghĩa nói thêm.
“Ngươi nói xem nếu con chó biết cầm bút thì nó có thể thay người làm ở phường thị không? Ta thấy cầm bút có vẻ hơi nặng so với ngươi đấy” Lý Bằng cười lớn.
“Ngươi không đứng được vậy thì tới Hoa Nguyệt Lâu đi, ở đó chỉ nằm thôi cũng kiếm ra tiền.”
Mỗi người nói một câu, khinh miệt và châm chọc. Gương mặt Lý Hâm đỏ bừng.
“Lý Hâm đừng nóng, coi chừng lại thổ huyết ra đấy.”
Nhưng may mắn thay, đúng lúc ấy, Lý Quản Gia bước vào. Ông đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo, không chút biểu cảm, như thể chẳng mảy may quan tâm đến những kẻ trước mặt.
Lý Quản Gia không có chút kính nể trước những người như Lý Hâm hay nhóm của hắn. Ông đã gặp những kẻ như họ hàng năm, đều là những người ăn chơi phè phỡn suốt năm, không làm được gì có ích cho gia tộc. Đến kỳ khảo hạch năm sau, họ lại bị đào thải bởi nhóm người khác, không khác gì vòng lặp vô tận.
Lý Quản Gia nhìn từng người trước mặt bằng ánh mắt sắc lạnh, không giấu vẻ khinh thường:
“Tất cả chuẩn bị xong chưa? Theo ta tới phường thị nhận việc.”
Không khí bỗng lặng đi. Những tiếng cười cợt lặng im, thay vào đó là sự im lặng chờ đợi. Lý Hâm cắn môi, tâm trí bối rối giữa sự giễu cợt và ánh mắt sắc lạnh của Quản Gia.
Khi nhóm người Lý Hâm bước ra khỏi cổng, họ tình cờ gặp một nhóm khác đang chuẩn bị lên đường đến Học Viện Tu tập. Những lời chúc phúc vang lên từ đám đông xung quanh, không khí vui tươi, tràn ngập hy vọng về một tương lai rực rỡ. Mọi người đều chúc mừng, dường như đây là khoảnh khắc quan trọng đối với những người có thể gia nhập vào học viện. Ánh mắt Lý Hâm không khỏi lướt qua nhóm người ấy, cảm giác chua xót bủa vây, nhưng rồi những ánh mắt lơ đãng của những người đi cùng hắn lại là nguyên nhân dẫn đến một vụ va chạm nhỏ.
Câu chuyện không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là một sự bất cẩn trong đám đông, nhưng đối phương lại không phải ai xa lạ. Lý Hạo, một môn sinh năm hai của Học Viện Lưu Tinh, hôm nay đến đón đệ đệ và muội muội của mình nhập học. Trong khi đám đông đang rộn ràng, không ai để ý đến việc một người trong nhóm vô tình dẫm phải tà áo của Lý Hạo. Hắn loạng choạng, rồi ngã nhào xuống đất, trong ánh mắt của mọi người là sự ngỡ ngàng.
Lý Hạo ngồi dậy, cảm giác xấu hổ bốc lên. Một giây sau, tức giận lướt qua, hắn quơ tay, túm lấy người gần nhất để mắng mỏ.
“Mắt chó nhà ngươi không nhìn đường à? dám dẫm vào áo của ta, áo này là đại diện của Lưu Tinh học viện, ngươi dám chà đạp lên tôn nghiêm của học viện, chán sống rồi à.”
Người bị túm trong tình huống này chính là Lý Hâm. Hắn không rõ mình có dẫm phải tà áo của Lý Hạo hay không, nhưng cơn giận của đối phương đã nhanh chóng trút lên đầu hắn. Hai bên lời qua tiếng lại, mỗi câu đều mang đầy sự gay gắt và mỉa mai. Lý Hạo, nhận thấy người trước mặt chỉ là Lý Hâm—một "cực phẩm phế vật" như lời thường nói trong tộc, không chút kiêng nể, hắn không ngần ngại đạp một cái vào ngực Lý Hâm khiến hắn ngã ngửa xuống đất.
Cảm giác nhục nhã dâng lên trong Lý Hâm, nhưng rồi một giọng nói trong trẻo vang lên, ngắt ngang mọi thứ.
"Lý Hạo ca ca, đều là người trong tộc sao lại ra tay nặng như vậy?"
Lý Hâm ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo hồng, vẻ đẹp thanh tao thoát tục, bước qua với ánh mắt không giấu được sự can thiệp. Đó là Lý Thanh Huyền, Ái nữ của một trưởng bối trong tộc, từ nhỏ đã được cưng chiều. Lý Hâm chưa từng có dịp trò chuyện với nàng, và hắn chẳng hiểu sao nàng lại đứng ra bảo vệ mình. Liệu có phải là tình tiết như trong những tiểu thuyết, khi một biểu muội xinh đẹp bảo vệ ca ca phế vật? Hay nàng đã âm thầm theo dõi Lý Hâm từ lâu, hoặc thậm chí có điều gì đó mà hắn chưa biết?
Suy nghĩ của Lý Hâm rối bời, trong đầu tưởng tượng ra những viễn cảnh mơ hồ và quen thuộc, gương mặt hắn bất giác nở một nụ cười đờ đẫn, ngỡ như mình sắp nhận được sự cảm thông từ nàng.
Nhưng lời tiếp theo của Lý Thanh Huyền khiến hắn giật mình.
“Hạo ca ca đừng bận tâm tới mấy chuyện vặt vãnh này, chỉ là sâu kiến thôi mà.”
Lý Hạo chỉ cười cười, không có vẻ gì là tức giận nữa, hắn quay người, không còn chú ý đến Lý Hâm nữa. Thanh Huyền cũng bước đi, từ đầu đến cuối chẳng nhìn Lý Hâm một cái. Sau khi nàng đi qua, tất cả sự chú ý của đám đông lại quay lại, như thể mọi chuyện đã khép lại.
Hai người nhanh chóng lên xe ngựa, chuẩn bị lên đường, bỏ lại Lý Hâm trong trạng thái lơ đãng. Lý Quản Gia, đứng bên cạnh, không có thời gian cho những suy nghĩ vẩn vơ của Lý Hâm, thúc giục:
“Nhanh cái chân lên, họ không phải là người cùng tầng bậc với ngươi, tranh luận chỉ thiệt thân thôi. Chi bằng nhận lỗi kết thúc việc này thật sớm, tránh phiền phức.”
Lý Hâm miễn cưỡng đứng dậy, cảm giác mơ màng vẫn chưa buông tha.
Truyện Xuyên Qua Dị Giới Làm Nhẫn Giả tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Hoangluu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |