Tú Tú
Âu Dương Vô Địch đứng sững lại khi thấy Triệu Yến Linh không chút do dự rời đi. Sự lạnh nhạt của cô khiến hắn không khỏi tức giận.
Cảm giác khó chịu len lỏi vào tâm trí. Một người như hắn, luôn nổi danh với tài năng kiếm thuật vượt bậc, vậy mà lại bị từ chối một cách phũ phàng. Hắn gọi lớn tiếng gọi, giọng nói có chút không can tâm:
"Cô nương không có chút động lòng à? Nhiều người muốn học mà chưa chắc gì tôi đã chịu dạy đâu. "
Triệu Yến Linh vẫn không ngoảnh lại, đôi chân cô cứ thế bước đi ngày càng xa.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định của cô vang vọng giữa không gian tĩnh lặng, để lại Âu Dương Vô Địch đứng đó, câm nín trong sự bất lực.
…
Trên con đường dẫn tới thành Kim Lăng, dưới bóng một gốc cây lớn, Tư Mã Bất Bình cùng Tiểu Hải và Tú Tú đang ngồi nghỉ ngơi sau một chặng đường dài. Tiểu Hải, với khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
"Cuối cùng cũng chỉ còn một ngày nữa là chúng ta sẽ tới thành Kim Lăng. Sư phụ, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi nhanh chóng lên đường thôi."
Câu nói của Tiểu Hải vừa dứt, Tú Tú, ngồi cạnh đó với vẻ mặt thoải mái, mỉm cười tinh nghịch. Cô vỗ nhẹ vai Tiểu Hải, rồi trêu đùa:
"Ca ca, lần này chúng ta tới thành Kim Lăng là để Bình ca cầu hôn, Bình ca còn chưa gấp thì huynh gấp như vậy để làm gì? "
Nghe vậy, Tiểu Hải liền bực bội, hắn đáp:
"Ngươi còn dám nói. Sính lễ nhiều như vậy chỉ có một mình ta mang, vừa phải cưỡi ngựa vừa phải cẩn thận từng li từng tí tránh để hư hỏng thứ gì. Còn ngươi thì thoải mái đi tới đi lui chọc ghẹo ta mà không biết phụ giúp gì hết. "
Tú Tú nghe vậy liền bật cười, nụ cười của cô nhẹ nhàng nhưng đầy thách thức. Cô chống cằm, giọng điệu đầy khiêu khích:
"Vậy thì chúng ta so tài đi. Ai thắng sẽ phải khiêng đồ."
"Hừ, không nói với ngươi nữa. "
Tiểu Hải lập tức im bặt. Hắn biết rằng dù có nói gì thêm cũng không thể thay đổi được kết quả.
Trong lòng hắn tràn ngập bất đắc dĩ. Tú Tú, tuy là em gái hắn nhưng từ thực lực đến thiên phú đều vượt trội hơn hắn.
Hồi nhỏ, cô luôn ngoan ngoãn nghe lời anh trai nhưng từ khi học võ công, cô như biến thành một con người khác.
Cô thường xuyên bắt nạt hắn, chẳng chịu nhường nhịn chút nào.
Tiểu Hải cảm thấy lòng mình trĩu nặng, một phần là buồn bực vì không thể chống lại sự mạnh mẽ của em gái, một phần là sự không cam tâm.
Tiểu Hải nhớ lại những buổi tập luyện khổ sở của mình. Hắn cố gắng luyện tập không ngừng, chỉ để thấm thía câu nói của sư phụ:
"So sánh giữa người thường với thiên tài chỉ làm ta tức thêm thôi. "
Cách đây một tuần, sư phụ đã chỉ dạy cho hắn thêm về bộ đao pháp Vô Ảnh Đoạt Hồn Đao, nhờ đó mà hắn đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên Trung Kỳ.
Hắn đã nghĩ rằng, từ đây hắn sẽ không còn bị Tú Tú bắt nạt nữa. Niềm hy vọng nhỏ nhoi nhen nhóm trong lòng, như ngọn đèn le lói giữa đêm đen.
Nhưng rồi chỉ sau 3 tháng không gặp, Tú Tú lại bước đến trước mặt hắn với nụ cười tự mãn và vẻ mặt đầy kiêu hãnh mà thông báo rằng cô đã đạt tới Tiên Thiên Hậu Kỳ.
Mọi hy vọng của Tiểu Hải như bị dập tắt trong khoảnh khắc đó. Thiên phú của Tú Tú khiến hắn không khỏi cảm thấy nhỏ bé, yếu ớt.
Dù có cố gắng đến đâu, hắn vẫn luôn bị em gái bỏ lại phía sau, không cách nào đuổi kịp.
Hắn không thể làm gì ngoài việc chấp nhận số phận của mình, một lần nữa trở thành người bị bắt nạt.
Nhìn Tú Tú với ánh mắt không cam lòng, Tiểu Hải thở dài, trong lòng tự nhủ.
"Số phận vẫn không hề thay đổi. "
Dù vậy, hắn không thể từ bỏ. Sự quyết tâm trong lòng hắn vẫn âm ỉ cháy, như một ngọn lửa không bao giờ tắt.
"Một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua được con nha đầu này". Nhưng đến khi nào, hắn cũng không biết.
Tư Mã Bất Bình từ nãy giờ vẫn ngồi yên lặng dưới gốc cây, đôi mắt khép hờ như đang nghỉ ngơi, nhưng thật ra hắn đã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại của hai anh em. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, trong lòng thầm nghĩ:
"Những người trẻ tuổi, lúc nào cũng đầy nhiệt huyết. "
Hắn không thể không mỉm cười khi nhớ lại những kỷ niệm giữa mình với Tiểu Hải và Tú Tú.
Từ những người xa lạ, họ đã trở thành ân nhân, rồi lại là thầy trò và giờ đây, họ đã trở thành một gia đình.
Tiểu Hải từ một cậu bé gầy gò, yếu đuối giờ đã trưởng thành thành một chàng trai mạnh mẽ và dũng mãnh.
Tú Tú, cô em gái của hắn từng là một cô bé yếu ớt, bệnh tật, nay lại trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, tràn đầy sức sống.
Mặc dù cả hai đều đã trưởng thành, tính cách của họ vẫn không thay đổi, luôn đối đầu nhưng lại rất quan tâm lẫn nhau.
Khi bầu không khí trở nên yên tĩnh, một đám người tay cầm vũ khí bất ngờ xuất hiện. Một kẻ mặt mũi hung dữ, với ánh mắt đe dọa, tiến lên trước và lạnh nhạt lên tiếng:
"Có tài sản nào quý giá trong người thì mang hết ra đây, nếu không thì đừng có trách. "
Lời đe dọa của hắn không khiến ai trong ba người sợ hãi. Tiểu Hải chỉ bình thản uống một ly nước, rồi nhẹ nhàng đặt xuống đất. Giọng nói hắn lạnh nhạt nhưng đầy tự tin:
"Đang lúc tâm trạng ta không vui không ngờ lại có bao cát tới cho ta xả giận. Sư phụ, người cứ thư giãn, để con giải quyết đám không biết sống chết này.”
Hắn quay sang nhìn Tú Tú.
"Nha đầu, muội có định tham gia không? "
Tú Tú nhìn qua đám người cướp bóc rồi mỉm cười, ánh mắt sáng ngời:
"Ở đây vừa hay có 17 tên, ai giết được nhiều nhất thì người đó thắng. Người thua thì đến thành Kim Lăng, mọi tiêu phí đều do người thua trả. Ca ca thấy thế nào?”
Tiểu Hải đứng dậy, tay cầm thêm thanh đao bình tĩnh nói:
"Được, cứ vậy mà quyết định. "
Đám cướp thấy mình bị coi thường, sự tức giận dâng cao. Tên thủ lĩnh, với gương mặt đầy giận dữ, quát:
"Tốt, đã các ngươi không biết sống chết thì đừng trách. "
Lúc này một tên đứng bên cạnh hắn, với giọng bỉ ổi nói:
"Đại ca, chúng ta nên giết nam thôi còn nữ thì lưu lại. Nhìn nha đầu này rất xinh đẹp, chúng ta nên bắt nó về chơi đùa mới hợp lý chứ... Hahaha. "
"Còn nữa, tên đang ngồi thoải mái dưới góc cây đó, chúng ta phải tra tấn hắn để hắn sống không bằng chết vì hắn dám xem nhẹ chúng ta. "
Người hắn nói đến là Tư Mã Bất Bình vì khi bọn hắn xuất hiện tới nay thì Tư Mã Bất Bình cũng không thèm liếc nhìn bọn hắn dù chỉ một chút, thái độ này khiến hắn rất bất mãn.
Nhưng hắn không biết là khi lời nói của hắn vừa dứt, Tiểu Hải vốn đang háo hức chuẩn bị so tài, bỗng chuyển sang sợ hãi.
Hắn run rẩy nhìn về phía Tú Tú, lúc này cô đã không còn giữ vững điệu bộ vui đùa nữa. Cô lạnh nhạt nhìn tên đó, giọng nói như băng giá:
"Vốn ta không muốn ra tay tàn nhẫn, nhưng các ngươi cứ thích ép ta quá nhỉ. "
Nói rồi, Tú Tú đứng lên Ánh mắt cô lạnh lùng, nắm chặt thanh kiếm trên tay bước về phía chúng.
Tên cướp nhìn thấy Tú Tú bước tới, nhưng hắn không hề nao núng, thậm chí còn cất tiếng chọc ghẹo:
"Nha đầu, ngươi định van xin bọn ta à? Nếu vậy, để bọn ta được vui vẻ một chút rồi bọn ta sẽ... "
Lời nói chưa kịp thoát ra khỏi miệng, hắn đã cảm thấy tầm nhìn của mình đột nhiên bị chia làm hai.
Trong chớp mắt, hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy tất cả trở nên tối tăm rồi ngã gục xuống, sinh mạng rời bỏ hắn trước khi kịp hiểu rằng mình đã chết.
Đám cướp còn lại đứng đờ đẫn, không tin vào mắt mình. Cả bọn há hốc mồm nhìn đồng bọn bị chẻ đôi như một khúc gỗ.
Chúng chẳng kịp phản ứng, sự hoảng sợ đột ngột dâng lên. Tên thủ lĩnh cố lấy lại tinh thần, rút kiếm ra, nhắm thẳng vào Tú Tú mà xông tới.
Nhưng hắn cũng chẳng kịp ra tay thì đầu hắn đã rời khỏi cơ thể, lăn xuống đất mà chẳng một tiếng kêu nào thoát ra.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, như thể tử thần đến mà không báo trước.
Tú Tú chẳng mảy may dừng lại. Cô cứ thế tiến lên, thanh kiếm trên tay như vệt sáng lạnh lẽo, chém gục từng tên cướp.
Điều đáng sợ hơn là phong cách giết chóc của Tú Tú rất giống với Tư Mã Bất Bình đều không để lại cho đối thủ một chút cơ hội nào để sống sót.
Mỗi nhát chém đều tàn bạo, dứt khoát, nhanh gọn và chính xác đến đáng sợ.
Tiểu Hải, thay vì tham gia cuộc chiến, lại ngồi xuống từ lúc nào, khoanh tay và lắc đầu nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nhìn Tú Tú đồ sát không chút do dự, hắn chỉ biết thở dài, ánh mắt đầy vẻ thông cảm cho bọn cướp.
Bất chợt, giọng nói trầm tĩnh của Tư Mã Bất Bình vang lên phía sau.
"Không tham gia à? "
Tiểu Hải giật mình, quay lại nhìn sư phụ rồi lập tức lắc đầu lia lịa, giọng có chút sợ sệt:
“Con không dám đâu sư phụ, con không muốn mấy tháng tới chỉ nằm trên giường đâu.”
Hắn nói thật lòng. Khi Tú Tú đã bước vào trạng thái này, ngoại trừ Tư Mã Bất Bình có thể làm cô dừng lại thì không một ai khác dám can thiệp, kể cả chính Tiểu Hải, người anh ruột của cô.
Dù hai người có mối quan hệ huyết thống sâu đậm nhưng nếu hắn dám bất kính với Tư Mã Bất Bình, Tú Tú sẽ không ngần ngại trừng phạt và mức độ trừng phạt của cô cũng không hề nhẹ.
Tiểu Hải đã từng chứng kiến nhiều lần và bản thân hắn cũng từng bị đả thương vì can thiệp không đúng lúc. Hắn không có ý định tái phạm, không muốn nằm liệt giường thêm lần nữa.
Trạng thái này của Tú Tú chỉ xuất hiện khi có ai đó đe dọa tới Tư Mã Bất Bình.
Đối với cô, Tư Mã Bất Bình không chỉ là ân nhân, không chỉ là sư phụ mà còn là tất cả. Chỉ cần hắn ra lệnh, bất kể là gì, kể cả việc muốn mạng của cô thì Tú Tú cũng sẽ không do dự mà thực hiện.
Sự trung thành và tận tụy đó, Tiểu Hải hiểu quá rõ. Đôi khi, điều này khiến hắn cảm thấy ghen tị nhưng đồng thời cũng mang lại sự sợ hãi.
Nhớ lại những lần trước, khi có ai đó dám xúc phạm Tư Mã Bất Bình, Tú Tú đã không ngần ngại ra tay trừng phạt và không bao giờ tha cho bất kỳ ai.
Cuối cùng, khi tên cướp cuối cùng ngã xuống, Tú Tú đứng lặng giữa chiến trường, hơi thở nhẹ nhàng như chưa hề trải qua trận chiến khốc liệt.
Cô lau nhẹ thanh kiếm, ánh mắt quay về phía Tư Mã Bất Bình.
"Bình ca, mọi chuyện đã xong,"
Cô nói với giọng bình thản như thể việc giết người chỉ là một việc vặt.
Tư Mã Bất Bình mỉm cười, khẽ gật đầu.
Trong mắt hắn, Tú Tú không chỉ là một cô gái mạnh mẽ, mà còn là một người hết lòng trung thành và yêu thương hắn hơn bất cứ ai. Nên hắn cũng hết lòng yêu thương cô ấy.
Đăng bởi | mutar |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |