Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại

Tiểu thuyết gốc · 1938 chữ

Bên dưới gốc cây cổ thụ, Triệu Yến Linh vẫn như thường lệ, miệt mài tập luyện. Thanh kiếm trong tay cô không ngừng vung lên tạo ra những đường nét uyển chuyển nhưng không kém phần mạnh mẽ.

Mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng cô không dừng lại, ánh mắt tập trung tuyệt đối vào từng động tác.

Hôm nay là một ngày yên tĩnh, không có ai đến quấy rầy cô, cũng chẳng có những cuộc thi đấu căng thẳng. Chỉ có cô, thanh kiếm và bầu không khí tĩnh lặng của khu rừng.

Bỗng nhiên, từ xa vang lên tiếng tiêu nhẹ nhàng nhưng thấm sâu vào không gian, âm điệu như ẩn chứa lời mời gọi.

Triệu Yến Linh nhíu mày, cực kỳ khó chịu với âm thanh đột ngột cắt ngang sự tập trung của mình.

"Cái tên tự cao tự đại đó đang định dụ dỗ mình qua chỗ hắn. Rốt cuộc hắn muốn gì đây?"

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Âu Dương Vô Địch với vẻ mặt tự phụ và kiêu căng. Nhưng rồi cô lắc đầu tự nhủ:

"Hắn muốn thổi tiêu là chuyện của hắn, mình cứ tiếp tục luyện tập."

Nói xong, cô liền gạt bỏ tiếng tiêu ra khỏi tâm trí, tập trung trở lại với thanh kiếm trong tay.

Thời gian cứ thế trôi qua, Triệu Yến Linh không biết mình đã luyện bao lâu. Mọi thứ xung quanh dường như chỉ là một phần trong điệu nhảy mà cô và thanh kiếm đang trình diễn. Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang sự tập trung của cô.

"Yến Linh, kiếm pháp của muội càng ngày càng mạnh mẽ rồi đó."

Cô lập tức quay đầu lại, nhận ra Triệu Kỳ Anh, đại tỷ của mình đang bước tới.

Cô vui vẻ cười tiến về phía Triệu Kỳ Anh.

"Đại tỷ, tỷ quá khen rồi. Kiếm pháp của muội còn kém lắm, muội phải cố gắng nhiều hơn nữa."

Triệu Kỳ Anh mỉm cười nhẹ giọng.

"Muội lúc không cần khiêm tốn như vậy. Thực lực của muội hiện giờ đã tiến bộ vượt bậc. Sao, muội có hứng thú so tài với tỷ không?"

Ánh mắt Triệu Yến Linh bừng sáng lên đầy chờ mong:

"Chuyện này được không? Tỷ thật sự muốn so tài với muội?"

Kỳ Anh khẽ nhếch môi, rút kiếm ra khỏi vỏ, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực:

"Tại sao lại không? Tỷ cũng muốn xem muội đã tiến bộ đến đâu."

Không cần suy nghĩ nhiều, Triệu Yến Linh gật đầu rồi ngay lập tức vào thế chuẩn bị.

Triệu Kỳ Anh không chần chừ, cô lập tức xông lên tấn công. Những đường kiếm của Triệu Kỳ Anh vừa nhanh và mạnh mẽ, tạo nên âm thanh sắc bén khi chạm vào không khí.

Triệu Yến Linh bình tĩnh đón nhận mọi đòn tấn công, nhẹ nhàng nhưng không kém phần quyết liệt.

Mỗi lần Kỳ Anh vung kiếm, Yến Linh đều có thể né tránh hoặc đỡ được một cách gọn gàng, thậm chí còn cô phản công lại.

Lúc đầu, Triệu Kỳ Anh vẫn giữ thế thượng phong, tự tin với từng chiêu thức của mình.

Nhưng dần dần, sự bình thản ấy bắt đầu bị lung lay khi cô nhận ra Triệu Yến Linh không hề tỏ ra yếu kém như trước.

Mỗi lần Kỳ Anh tấn công, Triệu Yến Linh không chỉ đỡ được mà còn phản công với sự sắc bén ngày càng tăng.

Triệu Kỳ Anh cảm nhận được áp lực đang dần đè nặng lên bản thân. Ánh mắt cô lóe lên sự ngạc nhiên khi nhận ra em gái mình không còn là cô gái nhỏ nhắn yếu đuối như ngày nào.

Những đường kiếm của Triệu Yến Linh ngày càng uyển chuyển và mạnh mẽ, cô liên tục tấn công dồn dập khiến Triệu Kỳ Anh bắt đầu phải lui về thế phòng thủ.

Áp lực mà Triệu Kỳ Anh cảm nhận ngày càng lớn, khiến cho mỗi đòn phòng thủ của cô trở nên chật vật hơn. Thế trận đã dần dần nghiêng về phía Triệu Yến Linh.

Không cam tâm để bản thân bị đẩy lùi, Triệu Kỳ Anh quyết định tung ra chiêu thức mạnh mẽ nhất của mình Thất Tinh Liên Hoàn, một loạt các đòn tấn công liên tiếp với tốc độ rất nhanh, tưởng chừng không ai có thể đỡ nổi.

Nhưng điều khiến Triệu Kỳ Anh kinh ngạc tột độ là Triệu Yến Linh lại có thể hóa giải từng đòn tấn công một cách dễ dàng.

Không chỉ thế, cô còn phản công lại bằng chính chiêu thức mà Triệu Kỳ Anh vừa tung ra nhưng với uy lực vượt trội hơn hẳn.

Mỗi khi Yến Linh phá giải được một chiêu, cô liền đáp trả với một đòn tấn công nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, khiến Triệu Kỳ Anh không thể theo kịp.

Triệu Kỳ Anh thầm nghĩ:

"Làm sao có thể như vậy được? Muội ấy đã tiến bộ đến mức này rồi sao?"

Triệu Kỳ Anh cảm nhận rõ ràng sự khác biệt về sức mạnh giữa hai người. Cô không còn khả năng tấn công nữa. Chỉ còn cách phòng thủ trong vô vọng trước những đòn tấn công như bão táp của em gái mình.

Sau một lúc, Triệu Kỳ Anh nhận ra rằng mình không thể duy trì cuộc đấu thêm nữa. Cô vội nói.

"Yến Linh, dừng lại ở đây thôi. Tỷ không phải là đối thủ của muội."

Nghe vậy, Triệu Yến Linh liền dừng tay, thu kiếm về võ, bước tới với vẻ lo lắng.

"Đại tỷ, tỷ có sao không? Lúc nãy muội ra tay hơi quá."

Triệu Kỳ Anh lắc đầu, mỉm cười nói.

"Muội đã mạnh hơn rất nhiều. Bây giờ, ngay cả đại tỷ cũng không phải là đối thủ của muội rồi."

Triệu Yến Linh vội vàng đáp.

"Đại tỷ quá lời rồi. Vừa rồi là do muội may mắn thôi."

"Muội không cần phải khiêm tốn. Tỷ biết vừa rồi muội còn chưa đánh hết sức, thậm chí hai chiêu mạnh nhất của muội, muội còn chưa sử dụng. Nếu từ đầu muội lấy ra thì tỷ đã thua rồi."

"Thôi, không nói chuyện này nữa. Hiện tại muội còn định tiếp tục luyện tập không?"

Triệu Kỳ Anh hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi em gái.

Triệu Yến Linh suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Hôm nay muội cảm thấy luyện đến đây là đủ rồi. Bây giờ chúng ta cùng về thôi, đại tỷ."

Triệu Kỳ Anh không phản đối nhưng ánh mắt cô lại có chút ẩn ý khi nhìn em gái. Cả hai bắt đầu rời khỏi khu rừng.

Vừa đi, Triệu Kỳ Anh vừa nói.

"Khi nãy lúc tới đây, tỷ có nghe thấy âm thanh của tiếng tiêu. Tiếng tiêu như có ý mời gọi ai đó. Muội có nghe thấy không?"

Triệu Yến Linh lạnh nhạt đáp.

"Muội có nghe nhưng không mấy quan tâm. Kẻ thổi tiêu chỉ là một tên ngông cuồng ngạo mạn thôi, nên đại tỷ cũng không cần bận tâm làm gì."

Triệu Kỳ Anh tò mò hỏi.

"Muội biết kẻ thổi tiêu đó là ai à?"

Triệu Yến Linh gật đầu, bắt đầu kể lại cuộc gặp gỡ giữa cô và Âu Dương Vô Địch cho đại tỷ nghe.

Sau khi nghe xong, Triệu Kỳ Anh trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Tên Âu Dương Vô Địch này tuy rất mạnh nhưng để xưng là vô địch thì hơi quá. Nếu thực lực của hắn có thể sánh ngang với Tư Mã Bất Bình quả thật hắn có tư cách này. Nhưng theo như muội nói, hắn không có khả năng đó và chỉ ngang hoặc mạnh hơn cha một chút thôi thì đúng như muội nói, hắn đã quá tự cao rồi."

Triệu Yến Linh lên tiếng giọng nói khó chịu.

"Tỷ à, hắn không bao giờ có cơ hội so với Tư Mã Bất Bình được đâu. "

"Mà nhắc đến Tư Mã Bất Bình, muội lại càng khó chịu hơn. Tên đó rốt cuộc đang làm gì mà lâu trở về thế? Chỉ là chuẩn bị sính lễ thôi, có cần phải tốn thời gian đến vậy không?"

Triệu Kỳ Anh không nói gì, cô lặng lẽ quan sát em gái, ánh mắt cô đầy ẩn ý.

Tại khu Tứ Hợp Viện.

Triệu Yến Linh vừa đẩy cửa bước vào, cô bỗng sửng người lại khi thấy bóng dáng quen thuộc của Tư Mã Bất Bình đang ngồi trong sân.

Cô ngừng bước, tim đập nhanh trong lồng ngực, đôi tay khẽ run. Sau bao ngày mong ngóng, hắn cuối cùng đã trở về.

Tư Mã Bất Bình chậm rãi đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, môi khẽ mỉm cười. Hắn giang tay ra, giọng nói ấm áp và trầm lắng:

"Yến Linh, tôi trở về rồi."

Chưa kịp để hắn nói thêm lời nào, Triệu Yến Linh đã lao tới ôm chặt lấy hắn như thể sợ rằng nếu buông tay hắn sẽ lại biến mất lần nữa.

Mùi hương quen thuộc của hắn làm cô cảm thấy yên lòng. Cô vừa ôm hắn vừa giận dỗi, giọng pha lẫn niềm vui và tức giận:

"Đồ xấu xa! Huynh làm gì mà lâu về thế? Huynh có biết tôi đợi huynh lâu lắm không?"

Tư Mã Bất Bình khẽ vỗ lưng cô, giọng nói trầm ổn đầy an ủi:

"Tôi đi chuẩn bị sính lễ để hỏi cưới cô mà, nên sao dám làm qua loa được."

Triệu Yến Linh vẫn chưa nguôi giận, cô đánh hắn vài cái, ánh mắt đầy trách móc:

"Tôi không quan tâm! Huynh khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, huynh phải bồi thường cho tôi!"

Tư Mã Bất Bình khẽ cười:

"Được rồi, tôi sẽ bồi thường cho cô mà."

Nghe vậy, cơn giận trong lòng Triệu Yến Linh mới nguôi ngoai phần nào. Nhưng rồi khi ánh mắt cô lướt qua phía sau hắn, cô bỗng phát hiện có hai người lạ đang đứng đó, mỉm cười nhìn cô.

Triệu Yến Linh giật mình, mặt đỏ bừng lên, vội thoát khỏi vòng tay của Tư Mã Bất Bình. Cô khẽ lùi lại, ngượng ngùng hỏi:

"Bình ca... họ là ai vậy?"

Tư Mã Bất Bình mỉm cười, giới thiệu:

"Đây là Tiểu Hải, đệ tử của tôi."

Tiểu Hải nhanh nhẹn bước tới, chấp tay cúi đầu kính cẩn.

"Bái kiến sư nương."

Triệu Yến Linh hơi bối rối, vội gật đầu chấp tay chào lại. Trong lòng cô cảm thấy lạ lẫm khi người trước mặt trông có vẻ lớn hơn cô, lại gọi mình bằng trưởng bối.

Đôi mắt cô còn chưa hết ngỡ ngàng thì Tư Mã Bất Bình tiếp tục giới thiệu:

"Còn đây là Tú Tú, em gái của Tiểu Hải."

Tú Tú vui vẻ tiến lên, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

"Xin chào tỷ tỷ!"

Triệu Yến Linh mỉm cười đáp lại, cố gắng giữ thái độ tự nhiên, dù trong lòng vẫn có chút lạ lẫm.

Sau khi giới thiệu xong, Tư Mã Bất Bình vội tìm cách rời đi để bọn họ có thời gian trò chuyện:

"Ba người cứ thoải mái nói chuyện, tôi vào bếp chuẩn bị đồ ăn. "

Hắn nhanh chóng rời khỏi để lại không gian cho ba người giao lưu.

Bạn đang đọc Xuyên Qua Trung Nguyên Kiếm Khách Trở Thành Tư Mã Bất Bình sáng tác bởi mutar
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mutar
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.