Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hãy Bắt Đầu Từ Việc Nhìn Người

Phiên bản Dịch · 1783 chữ

Khi đám người nhà họ La về tới nhà thì đã muộn hơn rất nhiều so với ngày thường.

Lúc họ về đến nhà vừa đúng lúc tiệm đậu hũ trên trấn Hòa Bình đưa đậu hũ đặt trước tới.

Ông chủ của tiệm đậu hũ Trần Ký này cũng là một người tài, ông ta biết đậu hũ của nhà Vương Đông Sơ phải chiều mới đưa tới, nên cứ buổi chiều ông ta lại nấu thêm một nồi để đặc biệt làm đậu hũ cho nhà Vương Đông Sơ.

Đậu hũ tươi vừa được đưa tới còn nóng hổi, vị dầu và vị đậu phụ hòa quyện, đậu hũ vàng non mềm nhìn rất thích mắt.

Vương Đông Sơ gọi cậu nhóc đưa đậu tới, cậu ta là con trai của chủ tiệm đậu hũ:

- Trần Bì, về nói với cha cháu, sáng mai thím chỉ cần tám mươi miếng đậu hũ thôi nhé.

- Vâng thưa thím.

Trần Bì cười nói:

- Về cháu sẽ nói với cha.

Khoảng thời gian này, nhà họ La mỗi ngày đều đến mua đậu hũ, góp phần tăng thêm một khoản thu nhập cho nhà cậu ta.

Bởi vậy buổi chiều mỗi ngày cha cậu ta đều làm thêm một nồi đậu hũ, chính là vì đảm bảo đậu hũ tươi mới.

Sau khi tiễn Trần Bì đi, Vương Đông Sơ bảo La Lập Tân đi rửa thịt dê và xương ống:

- Con thứ à, con dẫn em út xuống ruộng nhổ hai củ củ cải về, lát nữa chúng ta ăn thịt dê hầm củ cải.

Vương Đông Sơ nhìn La Lập Thăng:

- Phu tử nói, đọc sách phải kết hợp lao động và nghỉ ngơi, trong đầu con lúc nào cũng chỉ nghĩ đến học thuộc lòng thì không được đâu, con cũng phải để đầu óc nghỉ ngơi một chút, như vậy ghi nhớ kiến thức mới nhanh hơn, nhớ lâu hơn.

Cô lại kéo Vương Dương:

- Cháu Dương à, đã lâu dì nhỏ không về nhà mẹ đẻ, cháu lại đây trò chuyện với dì một chút.

Ba huynh đệ La gia cũng không có ý kiến gì.

Vương Dương đến nhà họ làm khách, nào có đạo lý để khách làm việc, cùng mẹ trò chuyện là tốt nhất.

Sau khi sai mọi người đi ra ngoài, Vương Dương và Vương Đông Sơ mỗi người bê một chiếc ghế nhỏ, ngồi trong sân trò chuyện.

Vương Dương ghé sát vào, giọng nói nhỏ đến mức như thể có tật giật mình:

- Dì nhỏ à, cháu đã hỏi thăm rõ ràng rồi, cái người mà nhà Đông Cô bàn chuyện cưới hỏi sẽ đến cầu hôn vào ngày 28 tháng này.

Vương Đông Sơ im lặng nhìn hắn, đưa tay đẩy đầu hắn thẳng lại:

- Bây giờ ở đây chỉ có chúng ta, cháu nói to lên một chút.

Giọng hắn nhỏ quá, cô suýt không nghe rõ.

Vương Dương ngượng ngùng ho khan hai tiếng:

- Do cháu sợ anh họ Cường nghe thấy đấy ạ.

Hắn lại nói tiếp:

- Nhà của Đông Cô cũng có chút bản lĩnh, họ bảo nhà cái người tới cầu hôn mở một tiệm nước tương trong huyện, nghe nói là nghề gia truyền. Cả nhà y dựa vào nghề này nên mua được một căn nhà nhỏ trong huyện, ăn sung mặc sướng không nói, còn có ba nha hoàn bà vú để sai bảo.

Vương Đông Sơ thầm cảm thán một tiếng:

- Thật sự là tìm được một nhà tốt.

Thời buổi này, nhà nào mà có thể dùng nha hoàn bà vú, thì cũng coi như là có chút tài sản rồi.

Giống như đại ca Vương Đông Sơ là Vương Văn Lâm, từ nhỏ đã theo cha nguyên thân đọc sách, biết đọc biết viết không nói, tính toán cũng rất giỏi.

Vì vậy ông làm kế toán ở tiệm lương thực trên trấn, một năm cũng kiếm được hai mươi lượng bạc.

Tiền công một năm có hai mươi lượng bạc, trong mắt người nghèo, cũng coi như là người giàu có trên trấn. Nhưng mà, trong nhà phải nuôi một người đọc sách, hai mươi lượng bạc chỉ có thể nói là không chết đói mà thôi.

Nghĩ tới đây, Vương Đông Sơ lại hỏi:

- Hôn sự của đại ca cháu đã định chưa?

- Vâng, đã định rồi ạ.

Vương Dương nói:

- Cha cháu nhờ người quen biết, tìm cho đại ca một công việc ở hiệu sách, một tháng năm trăm văn tiền công.

Vương Đông Sơ nói:

- Quả thật là một công việc tốt.

Vương Dương hừ hừ, có chút bất mãn:

- Nhà đó vừa nghe nói đại ca có một công việc tốt, thế là đồng ý ngay, đúng là loại người thấy tiền sáng mắt.

- Không thể nói như vậy được, nếu dì nhỏ mà có con gái, chắc chắn cũng muốn gả nó cho một người đàn ông có thu nhập ổn định.

Vương Đông Sơ gõ đầu Vương Dương:

- Không phải thấy tiền sáng mắt, mà là hy vọng con gái nhà mình và con rể tương lai có thể sống tốt. Có một công việc kiếm tiền ổn định, dù thế nào cũng có thể nuôi sống gia đình, đó mới là điều quan trọng. Cha cháu tuy biết kiếm tiền, nhưng phải nuôi cả nhà già trẻ, còn phải cho cháu ăn học, số tiền đó làm sao đủ tiêu? Hơn nữa, đại ca cháu lớn như vậy rồi, còn đọc sách mấy năm, không thể ăn bám mãi được.

Trong lúc nói chuyện, ba huynh đệ nhà họ La từ ngoài đi vào:

- Nương, nương đang nói chuyện gì vậy?

Phía sau nhà họ La có một con suối nhỏ chảy qua, lúc cha La còn sống đã cho người làm mấy phiến đá lớn bằng phẳng ở đó, ngày thường người nhà họ La đều giặt quần áo và rửa rau ở đó.

Nhà họ La mở một cánh cửa nhỏ ở sân sau, rất tiện để rửa đồ.

Vương Đông Sơ đáp:

- Nương đang nói chuyện anh họ Vương Thái của các con đấy, nghe nói sang năm nó sẽ thành thân.

Vừa nói đến chuyện thành thân, La Lập Cường lập tức hứng thú, y ngồi xổm xuống bên cạnh Vương Đông Sơ:

- Nương, nhà Đông Cô nói thế nào rồi ạ?

Vương Đông Sơ mỉm cười, nụ đầy tình thương của người mẹ:

- Yên tâm đi, nương đã xem ngày rồi, cũng tìm bà mối rồi, đợi đến ngày lành tháng tốt, nương sẽ đến cửa cầu hôn.

La Lập Cường nghe xong vui mừng nhảy cẫng lên, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt đầy đồng cảm của Vương Dương.

Nhưng ánh mắt La Lập Thăng lại đảo qua đảo lại trên người ba người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vương Đông Sơ lại nói:

- Vừa rồi nương nói chuyện với Vương Dương rằng nhà gái muốn con rể tương lai có một nghề để kiếm tiền, lúc đó mới yên tâm gả con gái. Con xem đi, cậu con vừa mới tìm được việc cho anh họ Vương Thái của con, nhà gái lập tức đồng ý ngay.

Vương Đông Sơ nói với giọng thấm thía:

- Con thứ à, con đã lười biếng hoang phí mười mấy năm rồi, bây giờ đến tuổi lấy vợ rồi, không thể sống qua ngày nữa. Lúc cha con còn sống, bảo con học nghề mộc, con không nghe, suốt ngày đi theo đám du côn đó lêu lổng, bây giờ làm ruộng thì không biết, làm mộc thì không hiểu, ngay cả một nghề để kiếm sống cũng không có. Con nói xem, nhà Đông Cô có muốn gả con gái họ đến đây chịu khổ không?

La Lập Cường suy nghĩ một lát, lắc đầu nguầy nguậy.

Vương Đông Sơ thở dài:

- May mà bây giờ nhà chúng ta còn có một nghề kiếm tiền, con hãy theo nương học cách buôn bán, đầu óc con lanh lợi, sau này làm ăn buôn bán cũng không phải không được.

Vương Đông Sơ quan sát rồi, trong ba đứa con trai, chỉ có con thứ là tương đối thích hợp để buôn bán. Bồi dưỡng thêm một chút, sau này nói không chừng còn có thể làm nên nghiệp lớn.

Bài học đầu tiên, hãy bắt đầu từ việc nhìn người!

*

Thịt dê được cắt miếng, thêm hành lá và gừng thái lát chần qua nước sôi để khử mùi hôi.

Rồi cho dầu vào nồi, phi thơm gừng và tỏi, sau đó cho thịt dê vào xào cùng, thêm muối, một chút nước tương, rưới thêm một chút rượu để khử mùi tanh.

Đổ nước ngập thịt dê, hầm cùng các loại gia vị, chẳng mấy chốc mùi thơm đã bay ra.

Vương Đông Sơ hít hà mùi thơm, nước miếng trong miệng ứa ra.

Đến cái thời đại này lâu như vậy rồi, mà chưa được ăn một bữa thịt nào, ai mà chẳng thèm!

Bên cạnh bếp lò có năm người vây quanh, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào nồi. Ánh mắt họ như muốn xuyên qua nắp nồi gỗ, dán chặt vào thịt dê.

Vương Dương nuốt nước miếng:

- Dì nhỏ ơi, thịt dê của dì thơm quá.

- Đương nhiên rồi, trong này có gia vị bí truyền của dì đấy.

Vương Đông Sơ hít mũi một cái nói:

- Nếu có ớt thì còn ngon hơn nữa.

- Ớt là gì ạ? - La Lập Thăng nghe được một từ mới, lập tức phát huy tinh thần hiếu học, ham học hỏi.

Vương Đông Sơ đáp:

- Đó là một loại quả dài dài, nhọn nhọn, có màu đỏ, màu xanh. Ăn vào cay xè tê lưỡi, ngon hơn cả hạt tiêu."

La Lập Cường hỏi:

- Cha lại báo mộng cho nương biết ạ?

Vương Đông Sơ gật đầu lia lịa:

- Ừ, đúng vậy.

Thịt dê khó hầm, Vương Đông Sơ nấu cơm trong một nồi khác, tranh thủ thời gian trò chuyện với mọi người.

Đợi đến khi gần được, Vương Đông Sơ cho củ cải đã cắt miếng vào nồi:

- Thịt dê khó chín, củ cải đừng cho vào sớm quá, củ cải hầm nhừ quá sẽ không ngon.

Lại thêm hai khắc đồng hồ nữa, Vương Đông Sơ mở nắp nồi, dùng đũa xiên thử:

- Được rồi, lấy bát ra múc nào.

Thịt dê mua hai cân, củ cải cắt ba củ, hầm ra được một nồi lớn.

Trong nhà không có bát to như vậy, La Lập Tân trực tiếp lấy một cái chậu sành lớn ra đựng.

Bạn đang đọc Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên của Tây Hồ Lô Thị Nam Qua Phái
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SơNghiên
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.