Hay Là Lên Trấn Mở Tửu Lầu Đi
Vương Đông Sơ im lặng không nói gì, cô múc thịt dê hầm củ cải ra:
- Con út, con lau bàn ăn đi; con thứ, con múc cơm; con cả, con bưng chậu lên bàn.
Cái chậu sành đã nặng, thêm cả thịt nữa lại càng nặng hơn.
Vương Đông Sơ nhìn tới nhìn lui, thấy chỉ có La Lập Tân là thích hợp làm việc này nhất, y có sức khỏe.
La Lập Thăng còn đang ngơ ngác, La Lập Cường đã múc cơm xong, hét lớn:
- Em út à, đệ còn ngây ra đó làm gì, mau lau bàn ăn cơm đi!
Thịt thơm như vậy, nước miếng của gã hắn sắp chảy ra rồi mà em út còn đang ngẩn người.
La Lập Thăng và Vương Dương đều ngơ ngác, Vương Đông Sơ liếc nhìn hai người, trong lòng đại khái đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Nguyên chủ luôn cho rằng đàn ông lo việc ngoài, đàn bà lo việc trong nhà, mọi việc trong nhà đều do bà làm hết.
Cha La và mấy đứa con trai rất ít khi vào bếp, chứ đừng nói là lau bàn, bưng bát, dọn thức ăn.
La Lập Tân và La Lập Cường đã vào bếp nấu nướng từ khi Vương Đông Sơ bị ốm, mấy ngày nay cũng không thấy có vấn đề gì.
La Lập Thăng thì lâu rồi không ở nhà, nếp sinh hoạt trong nhà thay đổi, hắn nhất thời không thích ứng được.
Vương Đông Sơ vừa dùng khăn lau bàn vừa hỏi:
- Quân tử xa nhà bếp là có ý gì?
La Lập Thăng buột miệng nói:
- Quân tử, bậc đại trượng phu thì nên tránh xa bếp núc, mà phụ nữ mới là người làm chủ căn bếp.
Vương Đông Sơ nhìn Vương Dương, thấy hắn cũng gật đầu lia lịa.
Vương Đông Sơ im lặng:
- Ai dạy các con vậy?
La Lập Cường ngồi bên cạnh trông mong nhìn, nương chưa động đũa, gã cũng không dám ăn.
Nghe thấy nương hỏi, gã giành nói trước:
- Là nương nói mà.
Vương Đông Sơ:
- Ta có học hành gì đâu, ta nói sai rồi.
La Lập Thăng cãi:
- Nhưng phu tử cũng nói như vậy.
Vương Dương vội vàng gật đầu:
- Ông nội cũng nói vậy.
Vương Đông Sơ cạn lời:
- Thôi được rồi, ăn cơm trước đi.
Cô sợ hỏi thêm nữa thì bữa cơm này khỏi ăn.
Bữa tối mỗi người một bát cơm đầy. Cơm được nấu từ gạo mới xay, thơm phức, vừa mềm vừa dẻo, không giống như gạo cũ, lúc nào cũng có mùi mốc.
La Lập Tân gắp cho nương một miếng thịt dê to, sau đó gắp cho mình một miếng.
La Lập Cường ăn đến mức đầu cũng không ngẩng lên:
- Thịt dê này hầm mềm, không có mùi hôi, ngon quá.
Ba đứa còn lại ú ớ mấy tiếng. Thịt dê vừa ra khỏi nồi còn nóng hổi, mọi người chỉ thổi qua loa rồi cho vào miệng, bị bỏng đến mức thở hổn hển.
Vương Đông Sơ nhìn mà buồn cười:
- Từ từ thôi, để nguội bớt rồi ăn, không thì bỏng miệng ra, lúc đó lại khổ mấy đứa.
La Lập Tân cười ngượng ngùng:
- Tại nương nấu ăn ngon quá.
y chưa bao giờ được ăn thịt dê ngon như vậy. Trước đây, mỗi dịp Tết, nương cũng làm thịt dê, nhưng mùi vị không thể nào sánh bằng bây giờ.
La Lập Tân hỏi:
- Nương, những cách nấu này đều là cha báo mộng dạy cho nương ạ?
Vương Đông Sơ thuận miệng ừ một tiếng:
- Cha các con lợi hại lắm, ở đâu cũng sống được. Ở dưới âm phủ cũng vậy, không phải sao, ông ấy đã nhờ mấy người bạn ma của mình dạy cho mấy món này, rồi báo mộng cho ta đấy."
La Lập Thăng và Vương Dương nghe mà sững sờ.
Vương Đông Sơ nói xong lại thở dài:
- Cũng tại mấy đứa không nên thân, không làm rạng danh tổ tông, nếu không cha các con đã đầu thai từ lâu rồi. Làm gì còn phải mặt dày mày dạn đi học nghề từ mấy người bạn ma kia chứ?"
Vương Đông Sơ vừa nói xong, ba đứa con trai lập tức lộ vẻ hổ thẹn, ngay cả La Lập Cường cũng không ngoại lệ.
Người ta nói người chết là lớn nhất, vậy mà bọn họ còn để cha mình phải lo lắng, thật là bất hiếu.
Trong chốc lát, không khí trên bàn ăn trở nên trầm lắng. Đương nhiên, Vương Đông Sơ không hề trầm lắng.
Vương Dương nhìn trái nhìn phải, muốn phá vỡ bầu không khí này, bèn ho khan hai tiếng:
- Dì nhỏ ơi, cháu thấy tay nghề của dì còn hơn cả tửu lâu Phú Quý trên trấn nữa, hay là dì lên trấn mở tửu lâu đi?
Vương Dương vừa nói xong, lập tức gây nên sóng gió.
- Mở tửu lâu? - La Lập Tân kêu lên, quên cả ăn thịt.
Vương Dương gật đầu:
- Cháu đã từng ăn ở tửu lâu Phú Quý, thịt dê ở đó còn không ngon bằng thịt dê dì làm đâu.
Nói xong hắn còn huých huých La Lập Thăng:
- Lập Thăng, đúng không?
La Lập Thăng gật đầu lia lịa.
Hắn đã từng cùng bạn học đến tửu lâu Phú Quý ăn cơm, thịt dê ở đó quả thật không ngon bằng thịt dê nương làm.
La Lập Cường nói:
- Ý tưởng thì hay đấy, nhưng chúng ta không có tiền.
Gã thường xuyên la cà ở trên trấn và các làng xung quanh, nên biết mở tửu lâu cần rất nhiều tiền.
- Hơn nữa, tửu lâu Phú Quý và tửu lâu Hòa Bình đã cạnh tranh nhau nhiều năm, chiếm hết khách trên trấn rồi, chúng ta mà chen vào, e là không yên ổn đâu.
Vương Đông Sơ nhìn La Lập Cường với ánh mắt tán thưởng. Cô đã nói rồi mà, La Lập Cường tuy lêu lổng, nhưng đầu óc rất thông minh. Chỉ tiếc là cái sự thông minh đó không dùng vào việc học hành, cứ bắt học là ngủ gật. Nếu không, biết đâu nhà họ La lại có thêm một người làm quan.
Vương Đông Sơ gắp một miếng thịt ngon cho La Lập Cường để khích lệ:
- Em út nói đúng, tửu lâu Phú Quý là chi nhánh của tửu lâu Phú Quý ở huyện thành, thế lực sau lưng họ chắc chắn không nhỏ. Còn tửu lâu Hòa Bình thì đã mở ở trấn Hòa Bình mấy chục năm rồi, truyền được ba đời, làm ăn rất uy tín, lại vừa rẻ vừa nhiều.
Tửu lâu Phú Quý và tửu lâu Hoà Bình bao nhiêu năm qua có thể bình an vô sự là bởi vì hai nhà đi hai con đường khác nhau.
Tửu lâu Phú Quý chuyên làm ăn với đám người giàu có, còn tửu lâu Hoà Bình thì đi theo hướng bình dân.
Vương Đông Sơ buông tay:
- Nhà chúng ta thì sao? Thứ nhất không có tiền, thứ hai không có thế lực nào để dựa vào, tửu lâu này nếu kinh doanh không tốt thì chẳng nói làm gì. Nếu kinh doanh mà tốt lên, hai nhà kia liệu có chịu ngồi yên nhìn tửu lâu nhà chúng ta làm ăn phát đạt hay không?
Cái bánh thì chỉ có từng đấy, thêm một nhà đến tranh giành, hai nhà còn lại ắt phải chia phần ít đi.
La Lập Tân trầm giọng nói:
- Bách tính bình dân như chúng ta thì lấy gì mà đấu lại với bọn họ?
- Nói đến chuyện này, ta muốn hỏi mấy đứa về chuyện hôm nay đám người nhà họ Diêm đánh người, mấy đứa có suy nghĩ gì?
Vương Đông Sơ buông đũa xuống, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người đang ngồi. Bốn người còn lại vô thức buông đũa xuống, ngồi ngay ngắn lại.
Vương Đông Sơ nói:
- Con cả, con nói trước đi.
La Lập Tân vốn đã thẳng lưng giờ lại càng ưỡn thẳng hơn:
- Nhà họ Diêm thật sự là quá coi trời bằng vung, giữa ban ngày ban mặt mà dám trắng trợn đánh người cướp của.
Ánh mắt Vương Đông Sơ chuyển sang La Lập Cường, La Lập Cường hừ lạnh:
- Nhà lão Đỗ kia đúng là đáng đời, cái này gọi là ác giả ác báo!
Vương Đông Sơ nhíu mày:
- Hết rồi?
Đăng bởi | SơNghiên |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |