Chạy Một Đường Như Điên
Vương Đông Sơ là người đến từ thời hiện đại, cũng từng học qua Luận Ngữ. Một số ý tứ, đương nhiên là cô hiểu.
Cho nên, khi vị tú tài phu tử kia giảng bài, cô đã lập tức nhận ra những điểm sai sót. Còn có một điểm nữa, hôm đó khi cô "nghe lén" ở bên ngoài, cô cũng cảm thấy vị tú tài phu tử này có vẻ rất độc đoán.
Ông ta hỏi học trò một câu thì bắt học trò phải trả lời theo ý mình, học trò nào có ý muốn mở rộng thêm đều bị ông ta ngắt lời.
"Học thuật" là phải phát tán tư duy chứ. Triều đình chọn nhân tài từ hàng vạn người, chẳng lẽ lại chọn ra những kẻ chỉ biết học vẹt hay sao?
Tư duy trì trệ thì triều đại đó cũng đến lúc diệt vong rồi.
Vương Đông Sơ thầm nghĩ, đợi sau này nhà mình có tiền, cô phải đi tìm hiểu xem ở đâu có học đường tốt hơn. Cô cảm thấy La Lập Thăng học thành ra cái bộ dạng cứng nhắc như bây giờ chắc chắn là có liên quan đến vị phu tử kia.
La Lập Thăng ngây ngốc nhìn cô với ánh mắt sùng bái:
- Nương, người biết nhiều thật đấy.
Những câu nói kia có ý nghĩa gì, hắn đọc sách nhiều như vậy mà cũng không biết là mình hiểu sai.
Trong lòng Vương Đông Sơ giật thót.
Tuy rằng nguyên chủ biết chữ, nhưng những lời này tuyệt đối không phải là do một bà già quê mùa như bà ta có thể nói ra được.
Vương Đông Sơ đang nghĩ cách để giải thích thì La Lập Tân lập tức nói:
- Chắc chắn là cha đã báo mộng cho nương.
Vương Đông Sơ lập tức nở một nụ cười đầy tình mẫu tử:
- Con cả, con đúng là con trai ngoan của nương, hiểu nương nhất nhà –
La Lập Tân cười ngây ngô, gãi đầu.
La Lập Cường đột nhiên thở dài:
- Ôi... tự dưng con lại nhớ cha.
Cha mất đã nhiều năm như vậy rồi mà chưa từng báo mộng cho gã lần nào.
La Lập Tân và La Lập Thăng cũng gật đầu.
Nói cũng lạ, khi cha còn sống, ông ấy rất nghiêm khắc với bọn họ, hồi nhỏ bọn họ cũng bị ông ấy đánh cho da tróc thịt bong không ít lần.
Nhưng từ khi cha mất đi, bọn họ lại rất nhớ ông ấy.
Ăn cơm xong, Vương Đông Sơ để mấy đứa con trai ở lại dọn dẹp.
Đặc biệt là La Lập Thăng, Vương Đông Sơ dặn dò hắn phải làm nhiều việc nhà hơn.
Hừ, nếu thằng bé này học hành không giỏi mà lại không biết làm việc nhà, không biết làm ruộng thì sau này chắc chắn sẽ chết đói.
Cô không bao giờ nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, cho dù đó là "con trai" của cô cũng không được.
Ăn tối xong, trời cũng đã tối hẳn, hôm nay là ngày rằm, một vầng trăng sáng tròn vành vạnh treo trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng dịu dàng.
Trở về phòng, Vương Đông Sơ thắp đèn dầu lên.
Ngọn lửa nhỏ bằng hạt đậu tỏa ra ánh sáng yếu ớt, Vương Đông Sơ lấy số tiền đồng kiếm được hôm nay ra đếm. Trừ đi vốn liếng và số tiền mua thịt mua gạo hôm nay thì còn lại hơn 500 văn.
Hôm nay là ngày nghỉ, có rất nhiều người đến Tiên Nhân quan nghe kinh cho nên buôn bán rất khá.
Mấy ngày sau, khả năng cao là buôn bán sẽ ế ẩm hơn.
Vương Đông Sơ cắn môi, còn nửa tháng nữa là pháp hội của Tiên Nhân quan kết thúc, chắc cũng kiếm được thêm mấy lượng bạc nữa.
Cô cất tiền đồng vào trong hộp, rồi lấy quyển sổ mà cô tự làm ra ghi chép lại thu chi hôm nay, tất cả số tiền cô có tổng cộng chưa đến hai lượng bạc.
Vương Đông Sơ thở dài, đối với người nông dân mà nói, nửa tháng kiếm được hơn một lượng bạc đã là một khoản tiền lớn rồi, nhưng đối với Vương Đông Sơ mà nói thì số tiền này thật sự là quá ít.
Sau khi pháp hội của Tiên Nhân quan kết thúc, cô vẫn có thể mang đậu phụ ra trấn trên bán. Nhưng ở trấn trên có ít người giàu, trừ những ngày họp chợ ra thì ngày thường bán được ba, năm chục miếng đậu phụ là hết cỡ.
Dù sao thì ngày nào cũng ăn đậu phụ mọi người sẽ thấy ngán.
Những nhà giàu có trên núi Tiên Nhân quan cũng chỉ mua đậu phụ cách một, hai ngày một lần thôi.
Nhưng nhà giàu có nhiều chủ, nhiều người làm, mỗi lần mua cũng nhiều, cô cũng kiếm được nhiều hơn một chút.
Vương Đông Sơ cất hộp đựng tiền vào trong rương gỗ, chiếc rương này là do cha La làm lúc còn sống. Cha La đã làm một ngăn bí mật ở dưới đáy rương, cất hộp đựng tiền ở trong đó sẽ an toàn hơn.
Vương Đông Sơ sờ sờ chiếc rương gỗ.
Tay nghề của cha La rất tốt, trong ký ức của nguyên chủ, chiếc rương gỗ này là do ông ấy làm khi hai người họ mới cưới. Họ đã dùng đã hơn mười năm rồi mà chiếc rương này cũng chỉ bị bong sơn một chút. Trên rương còn được chạm khắc hoa văn gì đó, nhìn cũng rất đẹp mắt.
Vương Đông Sơ thầm nghĩ, nếu cha La không bị cây đè chết thì bây giờ nhà họ La đã ở được nhà ngói rồi.
Sau khi khóa rương lại, Vương Đông Sơ đi ra bếp.
Bốn đứa nhỏ chia nhau làm việc nhà, giờ cũng đã làm xong hết rồi.
La Lập Thăng ngồi nhóm lửa, La Lập Cường đứng bên cạnh lải nhải:
- Nương nói rồi, em út, đệ phải làm nhiều việc nhà vào, làm nhiều việc nhà thì đầu óc mới linh hoạt. Đầu óc linh hoạt thì mới học hành giỏi giang được. Đến lúc đó đệ chạy như điên, một đường thi đậu tú tài, cử nhân, tiến sĩ, nhà chúng ta sẽ không bị ai bắt nạt nữa.
Vương Đông Sơ: "..."
Vương Dương che mặt:
- Anh họ Cường à, chạy một đường như điên là gì chứ ạ…
La Lập Cường tỏ vẻ:
- Lời nương nói chắc chắn không sai.
Vương Đông Sơ: "..."
Cô vỗ vào lưng La Lập Cường một phát:
- Nếu con chịu khó đọc sách, cũng nên biết ý nương nói là ‘thẳng tiến không lùi, thăng quan tiến chức’. Nhưng con thứ nói cũng đúng, con út à, con phải làm thêm chút việc nông.
Vương Đông Sơ bẻ ngón tay nói về chỗ tốt của việc làm nông:
- Thứ nhất, làm việc nông có thể rèn luyện thân thể. Trước kia nương nghe ông ngoại mấy đứa nói, lúc các sĩ tử đi thi vào mùa đông giá rét, điều kiện trong trường thi lại gian khổ, nếu thân thể quá yếu ớt, còn chưa làm bài đã ngã xuống... Chẳng phải là bỏ lỡ cơ hội hay sao?
- Thứ hai, nếu người làm quan ngay cả làm ruộng cũng không biết, làm sao chỉ đạo bá tánh dưới quyền? Làm sao hiểu được bá tánh vất vả? Làm sao có thể giúp bá tánh giải quyết vấn đề khó khăn của họ? Làm sao làm chủ cho bá tánh?
Cuối cùng cô tổng kết:
- Tóm lại, làm việc nông đối với con mà nói, chỉ có lợi không có hại.
La Lập Thăng nghe được sửng sốt, hắn suy nghĩ kỹ càng, vậy mà cảm thấy lời nương nói có chút đạo lý.
Vương Dương hỏi:
- Nhưng mà, làm như vậy sẽ ít thời gian đọc sách hơn mà dì?
Vương Đông Sơ liếc xéo hắn một cái:
- Ví dụ như, trâu cày ruộng, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối làm việc không ngừng, đến buổi chiều, trâu mệt không muốn động, vậy nó làm việc có phải chậm lại không? Nếu như ở giữa để cho trâu nghỉ ngơi cho tốt, ăn no bụng, đến buổi chiều trâu có phải lại có sức cày ruộng không?
La Lập Tân gật đầu lia lịa:
- Không chỉ có sức, cày ruộng còn nhanh.
Vương Đông Sơ tán thưởng nhìn con trai trưởng của mình:
- Đúng rồi, mấy đứa nghĩ xem, mỗi ngày mấy đứa nhồi nhét vào đầu nhiều kiến thức từ sáng sớm đến tối như vậy, đầu óc mấy đứa cũng sẽ mệt mỏi. Thả lỏng đầu óc đúng lúc, rồi lại đọc sách học thuộc lòng, chắc chắn sẽ đạt được hiệu quả gấp đôi!
Đăng bởi | SơNghiên |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |