Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Đuổi Theo Đánh Cả Đêm

Phiên bản Dịch · 1606 chữ

La Lập Cường đợi Vương Đông Sơ nói xong, lập tức vỗ tay nói:

- Nương nói đúng lắm!

Vương Đông Sơ mỉm cười nhìn gã. La Lập Cường cũng cười toe toét.

Hay lắm, cuối cùng gã cũng giành nói trước anh cả rồi. Gã nhất định là thằng con trai mà nương yêu thích nhất.

Vương Dương ngơ ngác:

- Hình như, có chút đạo lý.

La Lập Thăng nói:

- Vậy sau này mỗi lần con được nghỉ về nhà, sẽ làm việc cùng anh cả và anh hai.

Vương Đông Sơ rất vui vẻ, vỗ vỗ đầu La Lập Thăng:

- Ngoan, đúng là con trai ngoan của nương.

La Lập Cường: "..."

La Lập Tân: "..."

Vương Dương nhìn trái nhìn phải:

- Vậy... dì nhỏ, cháu có thể đến không?

Nhà hắn không có ruộng, muốn làm ruộng cũng không làm được. Quan trọng nhất là, hắn cảm thấy cha mẹ hắn sẽ không để hắn làm việc.

Vương Đông Sơ cười:

- Tất nhiên có thể.

Sau khi cho đậu hũ vào nồi nấu, mọi người ở trong bếp nói chuyện, nói từ chuyện học đường đến chuyện lông gà vỏ tỏi của nhà nào đó, thuận tiện nghe La Lập Cường kể về những năm tháng lông bông của gã.

Ngày hôm sau, cả nhà lại dậy từ rất sớm.

Vương Đông Sơ nấu cháo, họ ăn sáng đơn giản với trứng chiên và dưa muối.

Ánh mắt Vương Đông Sơ đảo qua ba đứa con trai:

- Sao đứa nào đứa nấy đều ủ rũ vậy, tối qua đi ăn trộm à?

- Ăn trộm gì chứ, tối qua con mơ thấy cha.

La Lập Cường than thở:

- Nương ơi, con bị cha đuổi đánh cả đêm.

Suốt cả đêm đấy!

Vương Đông Sơ: "..."

Vương Dương nhìn La Lập Tân và La Lập Thăng:

- Hai người cũng mơ thấy dượng à?

Không ngờ hai người đồng thời gật đầu, đồng thanh nói:

- Nương ơi, chúng con cũng bị cha đuổi theo đánh cả đêm.

Vương Đông Sơ buồn cười:

- Xem ra cha mấy đứa thương mấy đứa biết bao, hôm qua vừa mới nói nhớ, đêm đến ông ấy đã tới rồi.

Cái này gọi là gì?

Ngày nghĩ sao, đêm mơ vậy!

Ba huynh đệ La Lập Tân trong lòng buồn bã. Tuy rằng bọn họ nhớ cha, nhưng không muốn bị cha đuổi đánh cả đêm. Họ nhớ lại lúc cha ra tay, tuy là trong mơ, nhưng lúc này toàn thân đều đau.

Vương Dương thực sự không nhịn được cười.

Dượng của hắn, nói thật, đám trẻ con trong nhà không ai không sợ hắn. Tính cách dượng không xấu, tâm địa cũng tốt. Chỉ là dượng cứ nghiêm mặt cả ngày, còn có sự lạnh lùng lúc dạy dỗ mấy người anh em họ, khiến bọn họ từ nhỏ đã sợ hãi ông.

Tuy rằng, mỗi lần đều do họ phạm lỗi mới bị đánh.

*

Có bài học của nhà Đỗ Lão Căn, trên chợ Tiên Nhân quan không còn thấy nhà nào bán đậu hũ nữa.

Liên tục mấy ngày, đậu hũ nhà họ La mỗi ngày bán tám mươi khối, cơ bản là nửa ngày là có thể bán hết. Vương Đông Sơ ước chừng, doanh số đậu hũ mỗi ngày đã dần ổn định.

Vì bán được nhanh, ba mẹ con Vương Đông Sơ về nhà sớm, buổi chiều còn có thể làm việc khác.

Trên núi sau thôn La gia có rất nhiều cây hoa quế dại, Vương Đông Sơ thấy hoa quế còn chưa rụng, liền mang dụng cụ đi hái hoa quế, định làm chút mứt hoa quế, phơi khô chút hoa quế, có thể pha nước uống.

Còn có hoa cúc dại ven đường, Vương Đông Sơ cũng hái không ít, chuẩn bị phơi khô làm ruột gối.

Hiện tại gối cô đang nằm là dùng rơm rạ trát thành hình trụ tròn, bên ngoài bọc một lớp vải thô, mỗi tối ngủ cô đều thấy không thoải mái.

Còn La Lập Tân và La Lập Cường thì bị cô phái đi đốn củi, còn chưa vào đông mà thời tiết đã lạnh như vậy, trong nhà dự trữ thêm củi cũng không sai.

Vào mùa thu, màn đêm buông xuống rất nhanh. Trăng đã lên cao, mây trên trời tầng tầng lớp lớp che khuất mặt trăng. Trên bầu trời lác đác vài ngôi sao lấp lánh, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Vương Đông Sơ mở cửa sân, nhìn về phía con đường núi xa xa, cau mày, tay vịn cửa vô thức siết chặt.

Hai huynh đệ La Lập Tân buổi chiều vào núi đốn củi, đến giờ vẫn chưa về. Ngày thường, hai huynh đệ đều về nhà trước khi trời tối.

Vương Đông Sơ cắn môi, trong đầu hiện lên đủ loại hình ảnh chẳng lành, trong lòng rối bời.

Tuy anh em nhà họ La không phải con ruột của cô, nhưng khi cô đến thế giới xa lạ này, bọn họ là người ở bên cô lâu nhất, cho cô sự ấm áp và cảm giác an toàn.

Cô không mong hai huynh đệ bọn họ gặp chuyện không may.

Cô cứ nghĩ lung tung như vậy, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Đột nhiên, tai Vương Đông Sơ động đậy, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện.

Vương Đông Sơ xoay người vào nhà lấy đèn dầu, bước nhanh ra ngoài.

- Con cả, con út ơi? - Cô vừa đi vừa gọi to.

- Ơi! Nương ơi, chúng con về rồi —

La Lập Cường đáp lời.

Vương Đông Sơ nghe thấy giọng nói đầy nội lực xen lẫn tiếng thở hổn hển của gã, trái tim đang treo lơ lửng mới chịu rơi xuống.

Cô cười mắng:

- Sao giờ này hai đứa mới về, làm ta lo lắng muốn chết.

Hai bên gặp nhau, La Lập Tân và La Lập Cường mỗi người gánh một gánh củi lớn. Quả thực là gánh củi rất lớn, che khuất hơn nửa người. Vương Đông Sơ kinh ngạc:

- Trời tối như vậy, củi có thể để trên núi, ngày mai lại gánh về.

Đường núi khó đi, cô không muốn hai người xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trên núi.

Ba người đi về phía nhà, La Lập Tân mệt mỏi thở hổn hển:

- Hôm nay chúng con đi vào sâu trong núi, gặp một cây tùng rất lớn. Không biết nó chết khô từ lúc nào, hôm nay chúng con chỉ chặt cành của nó, gánh về cái đã.

Về đến nhà, hai người trực tiếp ném củi bên tường, Vương Đông Sơ vội vàng vào bếp lấy nước cho hai người.

Nước là nước sôi để nguội, La Lập Tân và La Lập Cường cũng không thèm rửa tay, bưng nước lên tu ừng ực.

La Lập Cường sảng khoái thở dài:

- Trời ơi, cuối cùng cũng sống lại rồi, khát chết mất.

Nói xong, gã đưa bát cho Vương Đông Sơ, không ngừng xoa vai:

- Nương ơi, vai con sắp gãy rồi.

Vương Đông Sơ trừng mắt nhìn gã:

- Củi con gánh so ít hơn một nửa so với anh con, anh cả con còn chưa kêu mệt đâu đấy.

Tuy nói vậy, nhưng cô vẫn tiến lên giúp La Lập Cường xoa bóp.

La Lập Cường đau đến nhe răng nhếch miệng:

- Nương ơi, đau đau đau đau —

Gã kêu la:

- Trời sinh sức khỏe của anh cả hơn người, ai so được với huynh ấy. Nương bảo em út so với con, con dám cá, hắn ngay cả gánh cũng không nhấc nổi.

Vương Đông Sơ thấy gã đau như vậy cũng không dám động nữa:

- Chắc là vai bị đè bầm rồi, có khi còn trầy da nữa. Đợi ăn cơm xong, hai huynh đệ các con đi tắm trước, rồi bôi chút dầu thuốc.

La Lập Tân dở khóc dở cười:

- Đệ cũng khá lắm, còn so gánh củi với em út à? Sao đệ không so học hành với đệ ấy đi?

- Đệ đâu có ngu, so học hành với đệ ấy làm gì? - La Lập Cường bĩu môi.

Vương Đông Sơ vui vẻ:

- Con cũng không ngốc nhỉ.

Kiếp trước Vương Đông Sơ từ nhỏ đã sống ở nông thôn, cũng từng theo ông bà lên núi đốn củi. Cô hiểu rõ cái cảm giác đau đớn khi gánh nặng đè lên vai. Bản thân cô gầy yếu, xương vai chỉ có một lớp da bọc, cho dù cái đòn gánh có mài nhẵn đến đâu cũng cấn vào vai. Sau đó bà nội phải may cho cô một cái miếng đệm vai dày mới đỡ hơn.

Ăn cơm tối xong, họ luộc đậu phụ bán ngày mai.

Vương Đông Sơ đuổi La Lập Tân và La Lập Cường đi tắm, cô ngồi bên bếp lửa, tiện thể may mấy cái miếng đệm vai.

Nói đến chuyện tắm rửa, Vương Đông Sơ cảm thấy anh em nhà họ La không thích sạch sẽ cho lắm.

Cũng không thể nói như vậy, hẳn là bọn họ không có khái niệm làm việc xong phải tắm rửa mỗi ngày.

Bình thường sáu bảy ngày mới tắm một lần.

Sau khi Vương Đông Sơ đến, thực sự không chịu nổi mùi trên người bọn họ, bắt bọn họ phải tắm mỗi ngày, tóc cách một ngày phải gội một lần.

Mỗi ngày làm việc lâu như vậy, người đổ mồ hôi nhiều như vậy, tóc tai lại dài, lâu ngày không gội, rất dễ sinh chấy rận!

Bạn đang đọc Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên của Tây Hồ Lô Thị Nam Qua Phái

Truyện Xuyên Thành Mẹ Chồng Yếu Đuối, Tôi Dẫn Cả Nhà Phất Lên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SơNghiên
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.